
khép cửa sổ, xoay người bước đi, mãnh hổ được biến ra từ
giấy trắng kia ngoan ngoãn im lặng theo sau nàng, nhưng Hồ Thập Cửu đang bị nó
ngoạm chặt lại đột nhiên mở miệng: “Tôn giá là ai? Cớ gì phải xen vào việc của
người khác!”
[Tôn giá: tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện'>
Nàng không nói chuyện, thong dong đi thẳng tới một góc khuất, lúc này mới
chậm rãi xoay người. Hồ Thập Cửu thấy trên mặt nàng mang một chiếc mặt nạ đồng
vô cùng đáng sợ, sau mặt nạ là ánh mắt sáng quắc, thế nhưng kẻ này lại không nói
một lời, làm cho người ta quả thật sinh ra sợ hãi. Hắn lại hỏi một câu: “Ngươi,
ngươi muốn làm gì?” Thanh âm run rẩy, rõ ràng là đang ít nhiều sợ hãi.
Đàm Xuyên trầm giọng nói: “Hẳn là ta hỏi ngươi muốn làm cái gì mới đúng.”
Hồ Thập Cửu do dự một lát, tự hiểu nếu như chính mình không nói, người này
tuyệt đối sẽ không buông tha, đành phải thật thà: “Cô nương này trời sinh tính
dương thân thể thanh tịnh, ta chỉ muốn lợi dụng nàng hấp thu chút tinh hoa nhật
nguyệt, không hề hại tới tính mạng nàng.”
Đàm Xuyên không khỏi cười lạnh: “Ngươi thân là đào kép của Long Vương, lại
dám tùy ý đả thương người tại núi Hương Thủ, thật to gan!”
Không ngờ Hồ Thập Cửu cũng lại cười lạnh: “Tôn giá thì ra cũng bán mạng vì
sơn chủ Hương Thủ, nực cười nực cười! Chết đến nơi mà còn không biết! Ta thấy
bản lĩnh tôn giá không tệ, tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, mau chóng rời đi mới
là thượng sách! Tới ngày núi Hương Thủ đổi chủ, những đệ tử có tu vi như ngươi,
khó tránh khỏi trở thành bữa ăn ngon trong bụng Long Vương. Đến lúc đó, hối hận
cũng không kịp!”
Đàm Xuyên chấn động trong lòng, nổi lên hứng thú: “Có ý gì?”
Hắn liều chết cắn chặt đầu lưỡi, bất luận hỏi thế nào cũng không khai. Đàm
Xuyên ra hiệu mãnh hổ kia cắn mạnh hơn một chút, chỉ nghe thân thể hắn vang lên
tiếng “Lách cách”, xem chừng xương cốt sắp vỡ đến nơi, Hồ Thập Cửu không chịu
nổi, đành phải run giọng nói: “Cây to đón gió… Sơn chủ Hương Thủ tuổi tác đã
cao, còn tích trữ nhiều bảo vật như vậy, ai… ai không ngấp nghé chứ? Huống chi
lão cũng không phải thiện tiên, thu nhận đệ tử cũng không phải để độ nhân đắc
đạo, chẳng qua là nuôi dưỡng một bầy chó giúp hắn trông coi bảo vật mà thôi… Lẽ
đời như thế, tiên nhân cũng vì tài vì thế mà tranh đoạt giành giật, nói chi đến
cái loại tiểu yêu phàm nhân như ta?”
[Thiện tiên: tiên tốt'>
[Tài ở đây là tiền tài, thế ở đây là thế lực'>
Đàm Xuyên có chút đăm chiêu, đang muốn hỏi lại, chợt nghe không xa truyền tới
một tràng cười, có vẻ là hai đệ tử trẻ tuổi tìm góc khuất này quyết định hưởng
thụ một chút mùi vị dã hợp. Hồ Thập Cửu đảo đảo tròng mắt, lập tức há miệng kêu
to: “Cứu mạng…”
[Dã hợp: wild sex hoặc outdoor sex, mình không giải thích thêm, các bạn tra
google'>
Không chờ hắn kêu xong, mãnh hổ đã ngoạm thẳng vào hai chân trước của hắn,
lúc này cơ thể hắn cũng không phải da thịt bình thường, mà là tinh phách biến
thành, hai chân bị cắn nát đau đớn không tả xiết, còn chưa kịp kêu ra tiếng, Đàm
Xuyên đã sớm thu linh thú về, nhẹ nhàng rời đi. Đến lúc hai đệ tử trẻ tuổi theo
tiếng kêu tìm tới đây, trên mặt đất ngoại trừ một vầng sáng xanh mờ ảo sắp tắt,
thì không còn gì khác.
***
Khi trở lại sân viện của Phó Cửu Vân, chợt phát hiện đèn trong phòng ngủ vẫn
sáng, Phó Cửu Vân lẽ ra phải ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt giờ phút này lại
đang ngồi dựa bên cửa sổ, một mình uống rượu dưới trăng. Bước chân đang nhàn nhã
của Đàm Xuyên thoáng chốc trở nên nặng nề, ngây ngốc nhìn hắn tựa như bị sét
đánh, khó có khi trân trân đứng nhìn, một chữ cũng không nói nên lời.
Phó Cửu Vân rót một chén rượu, nở một nụ cười không mấy tốt lành với nàng:
“Tiểu Xuyên Nhi, canh hoa bầu dục đâu?”
Đàm Xuyên ngây người hồi lâu, bất chợt hoàn hồn, “xoạt” một tiếng quỳ xuống,
kêu to: “Tiểu nhân lười biếng! Hôm nay ăn quá nhiều, nên nghĩ ra ngoài đi lại
một chút cho tiêu, không ngờ đại nhân trở về sớm như vậy! Canh hoa bầu dục… Cái
đó, tiểu nhân còn chưa làm. Sẽ đi làm ngay!”
Hắn “À” một tiếng, không chút đếm xỉa nói: “Canh ba nửa đêm, đừng có chạy
loạn khắp nơi. Những chỗ hẻo lánh trên núi có rất nhiều thú dữ rắn độc, ngộ nhỡ
bị ăn, chẳng phải sẽ khiến đại nhân thương tâm cực kỳ?”
Tim nàng nảy lên thình thịch, giả bộ không hiểu ý hắn, ngẩng đầu nhỏ giọng
hỏi: “Đại nhân, ngài hôm nay trở về thật sớm nha? Là thân thể khó chịu sao? Tiểu
nhân lập tức đi làm canh hoa bầu dục cho ngài…”
“Ngươi tới đây.” Phó Cửu Vân giống như không nghe thấy, mỉm cười vẫy tay gọi
nàng.
Đàm Xuyên nấn ná hồi lâu, từng bước từng bước lê gối đến dưới cửa sổ, thình
lình hai tay hắn ôm hai bên sườn nàng, nhấc bổng cả người nàng đặt trên bệ cửa
sổ. Nàng cứng ngắc người, bao nhiêu lông tơ dựng đứng cả lên, thế nhưng động
cũng không dám động, chỉ run giọng nói: “Đại nhân… Canh hoa bầu dục kia…”
[Lúc này Đàm Xuyên đứng ngoài, Phó Cửu Vân ngồi trong phòng, Cửu Vân bế Đàm
Xuyên đặt trên cửa sổ'>
“Đại nhân cảm thấy ngươi còn hữu dụng hơn canh hoa bầu dục.” Phó Cửu Vân ôm
eo nàng, cằm dựa trên vai, tay giữ chặt bụng nàng, khiến lư