
kiêu ngạo kia vẫn chẳng giảm bớt chút nào.”
Huyền Châu rốt cuộc bị nàng ta châm chọc giận tái cả mặt: “Thanh tỷ, tỷ việc
gì cứ mở miệng là phải nói lời đả kích? Tiểu muội tự thấy mình chưa từng đắc tội
với tỷ.”
Thanh Thanh cười lạnh: “Đả kích? Ta lại cho rằng những lời ta nói đều là sự
thật.”
Hai nữ nhân cuối cùng không nén nổi tức giận đứng trước điện mà châm chọc
nhau, Phó Cửu Vân khoanh tay đứng bên cạnh thấy hứng thú, ánh mắt lấp lánh, tên
này hiển nhiên rất có hứng thú với những chuyện xấu xa.
Đàm Xuyên mắt thấy mọi người đều bị cuộc cãi vã kia thu hút, vội vàng dùng cả
tay và chân mà bò, định rời khỏi điện Phi Hương, tìm một nơi an toàn yên tĩnh mà
trốn.
“Đàm Xuyên.” Trên đầu bỗng có một thanh âm trầm thấp gọi nàng.
Nàng cứng người khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt Tả Tử Thần xuất hiện
trước mắt. Vì sao chứ? Lần nào gặp hắn, nàng cũng đều trong tư thế bò?
“Tiểu, tiểu nhân bái kiến Tử Thần đại nhân!” Nàng vội vàng bật dậy, liên tục
cười ngây ngô.
Sợ hắn lại giống như lần trước nắm chặt tay nàng không tha, nàng cảnh giác
lùi lại một bước. Ai dè hắn lại xoay người, hơi cúi người chống tay lên lan can
bằng đá trắng sau điện, khẽ nói: “Hôm nay thật đẹp trời, gió mát dễ chịu.”
Trên đầu hắn đội mũ Thanh Mộc, hai mảnh lụa dài cùng màu lễ phục buông xuống
bên tai, nhẹ bay theo gió, khuôn mặt mang một vẻ yên tĩnh tự tại**. Cho dù là
trước đây, Đàm Xuyên cũng rất hiếm khi thấy hắn có biểu cảm như vậy. Tả Tử Thần
luôn luôn mang vẻ mặt vô cảm, nếu không cũng là bộ dạng cau mày nhíu mi, đầy
bụng tâm sự.
Nàng đứng sau lưng hắn, không dám lên tiếng, cũng chẳng dám bỏ đi, đành phải
cúi đầu nhìn mũi giầy của chính mình.
“Ngày hôm qua, ta biết chuyện Huyền Châu muốn trách phạt ngươi, thực xin lỗi,
không thể tới kịp ngăn cản. May mà Cửu Vân cứu ngươi.” Tả Tử Thần nói một cách
thong thả ôn hòa, tựa như đang tán gẫu chuyện nhà, “Tính cách Huyền Châu xưa nay
vẫn vậy, nước mất nhà tan cũng ảnh hưởng nhiều đến tâm lý nàng ta. Có điều lòng
dạ nàng không phải xấu. Ta đã nói qua với nàng ta, nàng cũng đáp ứng sau này sẽ
không xử phạt ngươi nữa. Ngươi hãy yên tâm.”
Đàm Xuyên im lặng trong chốc lát, khẽ gật đầu: “… Tử Thần đại nhân quá lời
rồi, tiểu nhân không dám…”
Tả Tử Thần đột nhiên quay đầu, đôi mắt khép kín chiếu thẳng ánh mắt của nàng:
“Bây giờ nói chuyện của ngươi đi, Đàm Xuyên. Có phải ngươi biết ta?”
Đàm Xuyên cười khan nói: “Tử Thần đại nhân tư chất thiên nhân, núi Hương Thủ
này đâu có ai không biết về ngài? Tiểu nhân đương nhiên cũng phải biết…”
“Chớ có nói dối.” Hắn cất giọng bình thản, “Ta nhìn ra được.”
Nàng lập tức nghẹn họng, không nói nên lời. Gió vi vu thổi qua hai người,
tiếng cãi vã trên đài dường như trôi đi thật xa, qua thật lâu thật lâu, nàng vẫn
chưa nói nên lời.
Tả Tử Thần thấp giọng nói: “Có rất nhiều việc ta đều không nhớ rõ, trong lòng
cảm thấy hẳn là quen biết ngươi, nhưng tại sao không thể nhớ ra. Nhưng, nếu như
ngươi không muốn nói, ta cũng không ép ngươi. Quá khứ bị lãng quên có lẽ cũng
chẳng phải chuyện gì thú vị, cứ như hiện tại là tốt rồi.”
Đã quên? Đã quên! Hắn lại có thể nói hắn không nhớ rõ! Đàm Xuyên chớp chớp
mắt, hồi lâu sau mới cất lời: “Ngài nói rất đúng, chuyện không nhớ được chưa hẳn
đã là chuyện gì thú vị, có thể quên được cũng là một điều may mắn. Chỉ có điều,
trước đây ta quả thực không quen biết ngài, xem ra ngài nhận sai người rồi.”
Hắn gật gật đầu, khe khẽ mỉm cười: “Đàm Xuyên, nói chuyện cùng ngươi rất dễ
chịu.”
Mặt Đàm Xuyên nhanh chóng đỏ ửng, xấu hổ ngượng ngùng: “Đa tạ Tử Thần đại
nhân khen ngợi! Kỳ thật trong lòng tiểu nhân lúc nào cũng mong đợi được hầu hạ
Tử Thần đại nhân, đây là ước nguyện từ tận đáy lòng người ta.”
Tả Tử Thần bật cười, lại còn nói đùa: “Nếu thế Huyền Châu thật muốn đem ngươi
đông lạnh thành cột băng rồi.”
Đàm Xuyên thử hỏi dò: “Huyền Châu đại nhân… là người yêu của ngài sao?””
Hắn hơi sững sờ, chỉ ngẫm nghĩ trong khoảnh khắc liền nói: “Huyền Châu là ân
nhân của ta, vẫn luôn ở bên ta, chăm sóc ta… Ta, thích nàng.” Nói tới đây, đột
nhiên nhíu mày, gương mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng: “Nói chuyện với ngươi, là
vì cảm thấy đặc biệt thân mật. Có điều về sau đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
Dứt lời liền xoay người rời đi, Đàm Xuyên dường như có chút đăm chiêu nhìn
theo bóng lưng hắn, hai người trên đài chẳng biết đã ngừng cãi vã từ lúc nào,
Huyền Châu đứng xa xa phía sau chờ hắn, đỡ tay hắn, còn quay đầu lạnh lùng liếc
nàng một cái.
Cái liếc mắt kia, làm người ta không rét mà run.
Đàm Xuyên không khỏi cười khổ, Tả Tử Thần, ngươi chẳng những trí nhớ không
tốt, mà đầu óc cũng bị hỏng luôn rồi, Huyền Châu nếu nghe lời ngươi, còn có thể
gọi là Huyền Châu sao? May mắn hiện tại có Phó Cửu Vân che chắn… À, nói đến Phó
Cửu Vân, hắn đâu nhỉ?
Nàng vươn cổ quan sát khắp nơi cũng không thấy hắn, thình lình bị cốc mạnh
vào đầu, giọng nói trào phúng của Phó Cửu Vân vang lên: “Ngươi vừa nói muốn hầu
hạ ai? Nói rất hay, lặp lại lần nữa xem?”
Đàm Xuyên vội vàng chuẩn bị một nụ cười tỏa nắng, xoay