
, đáp lời: “Đệ tử tuân mệnh.”
Sơn chủ đột nhiên gọi: “Huyền Châu có đây không?”
Huyền Châu đang đứng trong góc điện, ngày nàng nhập sơn vốn nhờ vào thân phận
công chúa nên được hưởng đặc quyền, tuy nàng và sơn chủ là danh phận sư đồ,
nhưng khi gặp mặt cũng không cần cúi lạy, giờ phút này nghe gọi, lập tức khom
người đáp: “Đệ tử ở đây, sư tôn có điều gì phân phó?”
Trong giọng nói vang vọng mà mượt mà của sơn chủ lộ ra một chút không kiên
nhẫn: “Bổn tọa tuy bế quan nhiều ngày, cũng không phải không hỏi về những sự
tình trong núi. Nước Đại Yến diệt vong, muôn vàn sinh linh bi thương, bổn tọa
kính ngươi là công chúa, thu ngươi nhập sơn, là hi vọng ngươi sớm bớt đau buồn,
từ đó tu thân dưỡng tính, cũng tránh khỏi cảnh cành vàng lá ngọc phải trôi dạt
lênh đênh. Ngươi có hiểu ý tứ của bổn tọa không?”
Sắc mặt Huyền Châu trong nháy mắt trở nên rất khó coi, bẵng đi một lúc mới
thấp giọng nói: “…Đệ tử hiểu rồi.”
“Ngươi nhập sơn đã được vài năm, cũng không nên hoài niệm mãi địa vị công
chúa tôn quý kia. Từ nay trở đi, ngươi cũng như những đệ tử khác, dốc lòng tu
hành, đối xử với mọi người khoan dung một chút. Chuyện tranh chấp trước đại điện
sáng nay, bổn tọa lần này liền không truy cứu nữa. Ngoài ra, bổn tọa nghe nói
bên cạnh ngươi đến nay vẫn có tỳ nữ hầu hạ, thậm chí bọn họ còn khi nhục tạp
dịch bên ngoài, kiêu ngạo ngang ngược, ngươi hãy trở về kín đáo mà đuổi bọn họ
đi thôi. Người tu tiên khoan dung tiêu dao, tâm không ràng buộc, càng không nên
có kỳ thị cao thấp. Bổn tọa thường hối hận lúc trước đã quá dung túng ngươi,
ngươi chớ khiến bổn tọa phải hối hận chuyện đưa ngươi nhập núi Hương Thủ.”
Huyền Châu nghiến răng nói vâng, sắc mặt đã trở nên tái mét, căm tức liếc
nhìn Phó Cửu Vân, hắn lại làm như không có chuyện gì, cười dài nghiêng đầu tán
dóc với Thanh Thanh.
Sơn chủ lại dặn dò thêm vài chuyện, ưng thuận lời thỉnh cầu cho kết hôn của
vài đệ tử tâm đầu ý hợp —— các đệ tử tu tiên núi Hương Thủ nếu tìm được người
tâm đầu ý hợp, đều có thể thỉnh cầu sơn chủ ban hôn, sau khi kết hôn liền có thể
ở cùng một chỗ, ngoài chuyện không thể có con, thì cũng không có gì khác so với
những cặp vợ chồng bình thường chốn nhân gian.
“Thật hả hê! Chàng nhìn mặt ả ta kìa!” Thanh Thanh nhân lúc sơn chủ đang nói
chuyện, nhìn Huyền Châu ra sức cười trộm.
Phó Cửu Vân chỉ mím môi cười nhẹ, nói nhỏ: “Đánh kẻ đã vào đường cùng rất
không thú vị, Thanh Thanh lại có sở thích này sao?”
“Hừ, ta thích đấy thì sao! Ai thèm quan tâm ả ta cùng đường hay không!”
Phó Cửu Vân thấy vô cùng nhàm chán, không nhịn được quay đầu nhìn về cửa
điện, một mình Đàm Xuyên ở ngoài kia, tiểu nha đầu này tính tình ranh ma, không
chừng lại muốn chạy loạn khắp nơi, chỉ mong nàng đừng có tới chỗ nào không nên
tới.
Đệm cói kê dưới đầu gối dường như có gì đó động động, trông lờ mờ như một con
trùng nhỏ màu xám tro sứt sẹo, mấy cái chân bé xíu đang gian nan ôm lấy y phục
của hắn, nỗ lực muốn bò lên. Phó Cửu Vân nhẹ nhàng thổi một hơi, con trùng nhỏ
lăn trên mặt đất, trong nháy mắt hóa thành một mảnh giấy trắng.
Đây là bạch chỉ thông linh thuật, loại tiên pháp cực kỳ hiếm gặp. Phó Cửu Vân
kinh hãi trong lòng, nhưng vẫn tỉnh bơ nắm mảnh giấy trong tay, chưa được một
chốc, mảnh giấy trong tay hắn đã hóa thành tro. Người hạ thuật này thủ pháp cao
siêu, một khi linh vật trở về nguyên hình, liền tự động hóa thành tro, làm cho
người ta không tìm được nửa điểm manh mối.
Hắn mở lòng bàn tay, trong đó chỉ dư lại một lớp tro bụi, một chốc lát sẽ
biến mất, như vậy một hạt bụi cũng chẳng còn sót lại.
Phó Cửu Vân không khỏi đăm chiêu, lại quay đầu nhìn về cửa điện một lần
nữa.
***
Đàm Xuyên hôn mê trong cơn đau, lại bị hắt nước cho tỉnh lại, nàng không nhớ
rõ đây là lần thứ mấy bị làm cho tỉnh lại, thân thể đã lạnh tới cực hạn, da thịt
đau đớn tê dại, nàng chớp chớp tròng mắt đau xót, hết thảy đều lắc lư lay động,
chỉ thấy một màu đỏ như máu, không thể nhìn thấy gì khác.
Mấy ả tỳ nữ nhỏ giọng thầm thì: “Thực sẽ không chết người sao? Cứ để thế này
ném ra ngoài chỉ sợ cũng không sống quá ba ngày…”
“Sao phải sợ? Có chết cũng là chết ở bên ngoài, chỉ cần không mất mạng trong
núi, chẳng ai đi quan tâm làm gì.”
“Không ngờ tới nô tài kia ương ngạnh đến vậy, không kêu lấy một tiếng, cũng
không phải đơn giản.”
Tỳ nữ vẫn đứng canh bên ngoài đột nhiên gõ cửa: “Dâng hương sắp kết thúc rồi!
Nhanh lên, ném nó xuống dưới núi! Đừng để người khác nhìn thấy!”
Trong mơ hồ Đàm Xuyên chỉ cảm thấy mấy tỳ nữ kia ba chân bốn cẳng, cuống quít
qua loa khiêng nàng ra ngoài. Ánh mặt trời chói lòa, nàng theo bản năng nheo mắt
lại, tựa hồ tỉnh táo vài phần, xương cốt trên tay đau đớn làm nàng toát mồ hôi
lạnh, dường như cả cơ thể đều run lên vì nỗi đau đáng sợ kia.
Nàng cơ hồ lại sắp hôn mê, loại giày vò chết đi sống lại này không ngừng lăng
trì nàng, rốt cuộc trong cổ họng bật ra một tiếng rên ngắn ngủi tựa như tiếng
nấc.
Đám tỳ nữ cẩn thận khiêng nàng ra khỏi cửa, nhìn ngó chung quanh, các đệ tử
còn đang dâng hương, bọn tạp dịch làm việc