
chỗ sơ hở
lớn, nàng bất chợt bật dậy, trong nháy mắt tiếp theo liền tới sau lưng lão, nắm
một nhúm tóc bạc của lão, “xoẹt” một tiếng cắt đứt bỏ vào tay áo.
Quốc sư giật mình, làm như phát hiện hành động của nàng, lập tức rút về một
cánh tay yêu, cắm sâu vào lồng ngực của nàng, moi trái tim tươi sống kia ra.
Đàm Xuyên lăn tại chỗ vài vòng, tuy rằng trái tim vẫn bị lão siết chặt trong
tay, đau đến chết đi sống lại, nàng vẫn ha ha cười vài tiếng, giống như hiểu hết
mọi chuyện, nói khẽ: “Chiêu oản tâm thuật này của ngươi, hết thời rồi! Nếu muốn
thái tử hồn phi phách tán, ngươi cứ việc giết ta!”
Tám cánh tay yêu của quốc sư lập tức rụt lại, lão rốt cuộc phát hiện tóc của
lão đã bị nàng cắt một nhúm. Tóc, da, thân thể, đều có thể thông qua đó mà sử
dụng thông linh thuật, nhất là lão am hiểu dị thuật như vậy, càng biết rõ tóc bị
người ta cắt đứt là chuyện đáng sợ cỡ nào. Nếu như nàng muốn mời một tiên nhân
lợi hại đến niệm chú giết lão, lão căn bản không còn đường sống.
Nếu không vì hồn phách thái tử, lão chỉ hận không thể cắt vụn trái tim nàng
thành từng mảnh nhỏ, khiến nàng chịu hết giày vò đày đoạ mà chết. Lão nhẫn rồi
lại nhịn, mới điềm nhiên nói: “Đế Cơ, ngươi rất lợi hại. Nhưng ngươi tốt nhất
nên biết rằng, nếu ta không muốn thả người, ngay cả thần tiên cũng đừng mơ thoát
được cung điện ngầm của ta!”
Tám cánh tay yêu trên lưng lão trong thoáng chốc trở nên lớn dần, như tám con
rắn đỏ yêu dị, chậm rãi ngoe nguẩy giữa không trung. Đàm Xuyên nằm trên mặt đất,
vô lực nhìn lão hóa thành bộ dáng yêu quái, thầm đoán lão ta có lẽ là một con
nhện yêu, bằng không sao có thể có nhiều tay như vậy?
Từ cửa truyền tới tiếng đao kiếm tựa rồng gầm, một ánh sáng trong suốt chợt
lóe, Tả Tử Thần đã nhún người nhảy dựng lên, nháy mắt liền chặt đứt hai cánh tay
yêu của lão, ai biết vừa mới chặt đứt, hai tay lại mọc ra, móng tay dài như đao
như búa, vươn tới quấn quanh người hắn. Đàm Xuyên đột nhiên kêu to: “Công Tử Tề!
Ngươi mang tóc của lão đi! Dựa vào thân thủ của ngươi chắc chắn có thể tự mình
thoát khỏi đây! Hồn phách thái tử cũng xin nhờ ngươi, ngươi biết rõ ta muốn làm
gì. Ngươi không cần để ý gã quốc sư yêu quái này, cứ để lão giết ta là
được!”
Tả Tử Thần hơi ngẩn người, ngay sau đó lập tức hiểu ý, nhún người một cái đáp
xuống bên cạnh nàng, quốc sư đột ngột ngừng công kích, lão thở hổn hển thấp
giọng nói: “Đợi một chút —— Được! Ta trả lại trái tim cho Đế Cơ, nếu các ngươi
chịu trả lại lọn tóc và hồn phách thái tử, ta nguyện lấy danh nghĩa quốc sư đưa
các ngươi ra khỏi biên giới Thiên Nguyên quốc, đời này kiếp này tuyệt không nuốt
lời truy cứu!”
Đàm Xuyên cười nói: “Thành giao! Trả lại trái tim cho ta trước!”
Quốc sư hận tới mức chết đi sống lại, run run cổ tay ném trái tim kia vào
ngực nàng, một bàn tay khác vẫn luôn xòe ra vươn tới trước mặt nàng: “Tóc!”
Đàm Xuyên thống khổ chịu đựng nỗi đau đớn khi trái tim được trả lại, run tay
lục tìm trong túi Càn Khôn da trâu hồi lâu, lấy ra một nhúm tóc bạc, nhưng là do
năm đó lúc tiên sinh qua đời đã cắt xuống cho nàng làm kỷ niệm, nhanh chóng ném
vào lòng bàn tay lão. Tả Tử Thần đỡ nàng ngồi dậy, thình lình nàng kéo kéo ống
tay áo hắn, thì thầm: “Mau… Mang theo Huyền Châu, chúng ta chạy mau!”
Quốc sư quả nhiên nhanh chóng phát hiện tóc không phải là của lão, phẫn nộ
điên cuồng cơ hồ muốn ngất. Đường đường là quốc sư Thiên Nguyên, ba lần bốn lượt
bị một con nhóc đùa giỡn trong lòng bàn tay, quả thực là nỗi nhục hơn cả bị
giết. Quay đầu lại nhìn, Tả Tử Thần một tay xách eo Huyền Châu, một tay kẹp chặt
Đàm Xuyên dưới nách, làm như định tìm cơ hội chạy trốn.
Lão rống lên một tiếng, tám cánh tay yêu đỏ rực bỗng trở nên đen như mực, hợp
lại cùng một chỗ, biến thành một bàn tay yêu khổng lồ đen kịt. Tay yêu kia đột
nhiên tản ra như mây mù, chớp mắt lại biến thành thực thể xuất hiện trước mặt Tả
Tử Thần, nhanh tới nỗi làm người ta không kịp phản ứng. Tả Tử Thần theo bản năng
lùi lại, nào ngờ bàn tay kia giữa chừng thay đổi phương hướng, mục tiêu lại là
Đàm Xuyên, túm lấy nàng nhấc lên, ném thẳng lên cao.
“Ùm” một tiếng, bàn tay kia mạnh mẽ chụp trước ngực nàng, thân thể nàng bị
hất ra như một con diều đứt diều, Tả Tử Thần chỉ thấy máu trong người từ đầu đến
chân nháy mắt trở nên lạnh toát, cơ hồ muốn bỏ mặc Huyền Châu xông tới đỡ
nàng.
Bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm Phó Cửu Vân: “Đều chuẩn bị cho tốt, mau
mang nàng ta đi trước! Mau!”
Cơ thể Đàm Xuyên dường như được một đôi tay trong suốt khẽ khàng tiếp được,
giữa khói bụi mịt mù, một bóng người từ từ hiện ra, tóc đen trong cuồng phong
như mây bay, khuôn mặt như ẩn như hiện, chỉ có nốt ruồi hứng lệ nơi đáy mắt vô
cùng xinh đẹp. Hắn ôm siết Đàm Xuyên vào trong ngực, lạnh lùng liếc nhìn lão
quốc sư còn đang xanh cả mặt, giơ ngón tay chỉ nóc nhà, thấp giọng nói: “Tay của
ngươi quá nhiều, thực ghê tởm. Dọn dẹp chút cho tử tế đi!”
Quốc sư vô ý thức thuận hướng tay hắn chỉ mà nhìn lên trần nhà, chỉ thấy trên
đó chẳng biết từ lúc nào đã bị người ta dính đầy lá bùa, đa