
t đất, cởi ra bao tải của Trần Uyển Di , xé mở băng
dính trên miệng cô ta, đè nặng thanh âm hỏi một câu: “Cô thế nào rồi?”
Trần Uyển Di bi thương khóc thành tiếng, mùi máu
tươi càng ngày càng nặng làm cho Chu Thương Thương nhịn không được muốn
nôn, cô nhịn xuống ham muốn nôn mửa cởi dây trói cho Trần Uyển Di.
Trần Uyển Di hai tay được cởi ra, lập tức giơ tay
hướng về phía bụng mình, cái này là một động tác bản năng của người mẹ
khi đụng phải chuyện.
“Em bé. . . Em bé. . .”
Mùi máu tươi nồng đậm rốt cục làm cho Chu Thương
Thương quỳ rạp trên mặt đất nôn mửa lên, trong dạ dày đã không có cái
gì, cho nên ói ra chỉ có mật và dịch dạ dày.
Lại một lần nữa sờ sờ bụng, hoàn hảo hoàn hảo.
Có một số việc, với cô là may mắn, với cô ta là bất hạnh.
. . .
Buổi chiều Hàn Tranh còn không có tan tầm, đã nhận
được điện thoại của bảo mẫu chăm sóc Chu Thương Thương, bảo mẫu nói cô
đi WC trở về bà chủ đã đánh mất, anh lập tức tới trung tâm thương mại
kiểm tra hệ thống theo dõi, kết quả còn không có trong băng ghi hình tìm được bóng dáng Chu Thương Thương, đã nhận được điện thoại của Tô Dần
Chính: “Thương Thương bị bắt cóc.”
Hung hiểm không thể phán đoán, cũng không có thời gian phán đoán, nếu như phán đoán sai, anh càng chịu không nổi.
Tô Dần Chính nói hắn đi trước, anh xem tình huống rồi tới sau, anh chỉ có thể đồng ý.
Như là có cái dự cảm gì đó, Tô Dần Chính trước khi
đi, Hàn Tranh cầu xin Tô Dần Chính: “Dần Chính, nhìn phân lượng Thương
Thương vì mày trả giá mười bốn năm, chiếu cố cô ấy nhiều một chút.”
Tô Dần Chính nghe xong lời anh nói, ha ha cười ra tiếng, tiếng cười tự giễu không gì sánh được.
. . .
“Cứu cứu tôi. . .” Trần Uyển Di kéo tay Chu Thương Thương.
Lúc này, Chu Thương Thương là cọng rơm cứu mệnh của Trần Uyển Di, đáng tiếc Chu Thương Thương cọng rơm này cũng là chờ
người khác tới cứu, cô và di động của mình lúc bị bắt lên xe đã đánh
mất.
Hiện tại cô có thể làm cái gì đây? Chu Thương
Thương nhắm mắt lại, cô thậm chí không dám động nhiều một chút, cô rõ
ràng biết thân thể mình đã đến cực hạn, cô từng chút từng chút vuốt ve
bụng mình, nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh trở lại.
“Cứu cứu tôi. . .”
Trần Uyển Di vẫn khóc liên tục, Chu Thương Thương
càng tâm loạn như ma, cô quay sang cô ta: “Có thể yên tĩnh chút hay
không, mang sói kêu tới thì làm sao bây giờ. . .”
Rốt cục dùng “Sói” hù Trần Uyển Di, Chu Thương
Thương ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên đỉnh đầu, Hàn Tranh đêm nay
thực sự là lo lắng gần chết đi.
Gió đêm gào thét mà qua, Chu Thương Thương thử đứng lên, cật lực đi vài bước, đi tới trước mặt Trần Uyển Di, chỗ mắt cá
chân bị Trần Uyển Di nắm: “Đừng bỏ lại tôi. . .”
Chu Thương Thương đột nhiên mọc lên một ngọn lửa,
cô hơi há mồm, một lúc lâu, mới mở miệng: “Tôi xuống núi tìm người cứu
cô. . .”
Trẻ con là vô tội, nếu như có thể, Chu Thương
Thương cũng mong muốn con của Tô Dần Chính có thể bình an vượt qua đêm
nay.
Chu Thương Thương rốt cục tìm được đường núi, đi ở
đám cỏ dại, cô không cẩn thận giẫm phải một con ếch đang ngủ, sợ đến mức cô lại hồn phi phách tán.
Thật là nguy hiểm khắp nơi.
Vừa rơi nước mắt vừa đi trên đường, mỗi khi thấy
bản thân chống đỡ không nổi, liền dừng lại nghỉ ngơi một chút, cô mong
muốn con của Trần Uyển Di được cứu trợ không sai, nhưng tiền đề cũng là
phải đảm bảo an toàn cho con mình trước.
Khi Chu Thương Thương lần thứ ba ngồi xuống nghỉ
ngơi, trong đầu cũng là lần thứ ba nghĩ tới Hàn Tranh, đúng lúc này, cô
hình như nghe được thanh âm của Hàn Tranh.
“Thương Thương —— “
“Thương Thương ——” Chu Thương Thương chảy nước mắt, cô tuyệt vọng như người bị nhốt trong sa mạc, đều xuất hiện ảo giác.
Cô quay đầu, đỉnh núi thực sự xuất hiện ánh đèn,
vòng sáng vừa lớn lại vừa tròn tới tới lui lui càn quét trên tòa đại sơn này.
Hàn Tranh thực sự tới.
Chu Thương Thương bụm mặt, còn chưa có thấy Hàn Tranh, đã khóc không thành tiếng.
Đèn trước của chiếc xe việt dã càng ngày càng gần,
Chu Thương Thương đứng ở ven đường, từng giây từng giây trôi qua, xe rốt cục ngừng lại, lại một giây trôi qua, cửa xe mở.
Lại một giây trôi qua.
Hàn Tranh từ trong xe đi ra, hai bước thành một bước đi tới trước mặt Chu Thương Thương, sau đó ôm lấy cô.
Chu Thương Thương một ngụm cắn trên đầu vai Hàn Tranh, gắt gao không nhả ra.
Cô có bao nhiêu ủy khuất, cô có bao nhiêu sợ hãi, cô thầm nghĩ để cho anh biết rõ.
. . .
Hừng đông bốn năm giờ, bên ngoài như trước tối om một mảnh.
Chu Thương Thương làm tổ trong lòng Hàn Tranh, tuy rằng nhắm mắt lại nhưng không có ngủ.
Hàn Tranh từng chút từng chút vỗ sau lưng cô, cúi đầu kêu tên của cô: “Thương Thương. . .”
Chu Thương Thương như trước từ từ nhắm hai mắt, từ
lúc trên đỉnh núi được Hàn Tranh đón về, cô không có mở miệng nói qua
một câu nào, chỉ là nắm chặt cánh tay Hàn Tranh, một lời cũng không ra
khỏi cổ họng.
Hàn Tranh lại mang Chu Thương Thương ôm sát một
chút: “Không sợ, chúng ta không sợ, quên mất chuyện buổi tối nay, mang
nó quên mất. . .”
Chu Thương Thương cũng ôm chặt Hàn Tranh, đem mặt
c