Tâm Hữu Bất Cam

Tâm Hữu Bất Cam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325711

Bình chọn: 7.00/10/571 lượt.

cành cây trụi lủi trong gió rét lay động, tiếp qua vài ngày chính là

Tết âm lịch, đứa bé của hắn với Thương Thương kia nếu như sinh ra lại

lớn thêm một tuổi.

Tô Dần Chính vuốt mặt mình, khuôn mặt này từ lúc nào đã trở nên xa lạ như vậy.

Tô Dần Chính đột nhiên có chút không đành lòng mở

miệng, tuy nhiên cũng chỉ là nhẹ dạ trong nháy mắt, như thời gian một

trận gió thổi qua, hắn kỳ thực rất ghét gạt người, người duy nhất hắn

lừa gạt chính là Chu Thương Thương.

Tô Dần Chính hai tay chữ thập giao nhau, nắm lại,

biểu tình không gợn sóng mở miệng: “Trần Uyển Di, cho dù đứa bé sinh ra, kết quả kỳ thực đều như nhau.”

Trần Uyển Di mở to hai mắt, lúc há mồm muốn nói lại bị Tô Dần Chính cướp lời: “Cho nên đứa bé không còn, đối với cô mà nói, thật không có gì khác nhau.”

“Anh có ý gì?” Trần Uyển Di nhìn Tô Dần Chính, “Cái gì là không có gì khác nhau?”

Tô Dần Chính: “Kết quả chính là mặc kệ ra làm sao, cô cũng đều bị tống ra nước ngoài.”

“Dựa vào cái gì?” Trần Uyển Di lần thứ hai cầm lấy

tay Tô Dần Chính, “Cho dù như vậy, anh vì sao để cho em giữ lại đứa con, vì sao? Còn có. . . Anh dựa vào cái gì đưa em đi, em sẽ không đi, em sẽ không đi!”

“Hà tất chi?” Tô Dần Chính cũng một lần nữa giật lại tay từ chỗ Trần Uyển Di, “Nếu không muốn đi, vậy tùy tiện cô.”

Dừng một chút, “Tôi cũng sẽ không cho cô một phân

tiền, việc này cô thấy ủy khuất a, có người so với cô càng ủy khuất, cô

hoàn toàn là tự làm tự chịu.” Lúc Tô Dần Chính nói đến “Tự làm tự chịu”

thì dừng một lúc, hắn có cái tư cách gì mà nói Trần Uyển Di?

“Nói cho cùng, anh chính là chê em không có con,

không phải thì anh để cho em sinh con ra làm cái gì, anh muốn đơn độc

nuôi lớn nó?” Trần Uyển Di nghiêng mặt nhìn Tô Dần Chính, “Anh muốn đem

mẹ ruột cất bước, đơn độc nuôi nấng nó sao?”

“Cô vẫn không có lý giải lời tôi nói.” Tô Dần Chính kéo khóe miệng, “Nói như vầy đi, nếu như đứa bé có thể sinh ra, tôi sẽ

đem cô cùng với đứa trẻ cất bước, đồng dạng nhắm mắt làm ngơ.”

Trần Uyển Di cả người ngẩn ngơ.

Lúc Tô Dần Chính đi ra khỏi bệnh viện mặc vào áo

ba-đờ-xuy móc ở trên tay, sau đó đi tới chiếc xe màu đen có rèm che đậu ở bên ngoài, tài xế xuống tới mở rộng cửa cho Tô Dần Chính, Tô Dần Chính

lên xe, tựa ở ghế dựa trầm mặc, không biết nghĩ cái gì.

Tài xế hỏi hắn đi đâu, hắn suy nghĩ một lúc, nói: “Tây Khẩu mộ viên.”

Tây Khẩu mộ viên có một tấm bia không chữ, không có khắc chữ cũng không có ảnh chụp, Tô Dần Chính cầm đến một con gấu bông

đặt ở trên mặt, sau đó đứng một hồi.

Ba không biết con là con trai hay con gái, cho nên

mỗi lần đến cũng không biết mua cái món đồ chơi gì cho con, lần này mang đến gấu bông con có thích không?

Con nói cái gì, con nhớ mẹ, kỳ thực ba cũng rất nhớ mẹ, thế nhưng mẹ con không để ý tới ba nữa, ba đã làm sai chuyện, mẹ

tức giận, sẽ không lại để ý ba nữa.

Tô Dần Chính ngồi chồm hổm thân mình, giơ tay chạm vào khối mộ bia, nói một câu tạm biệt, liền đứng lên, rời đi.

Tài quan quá vượng, là sao khắc tử, cho nên mệnh trung vô tử.

Có chút lời quả quyết, thực sự là phải tin, tựa như ngày đó đại sư nói với hắn: “Cậu có thê tinh vượng phu, chỉ là thê

duyên nông cạn.”

Quả quyết như vậy, hắn làm sao có thể cam tâm?

Mệnh trung vô tử? Thê duyên nông cạn?

Bởi vì tài quan quá vượng, cho nên là Thiên Sát cô tinh?

Chu Thương Thương mấy ngày nay thực sự an phận, đại môn không ra nhị môn không bước, bởi vì mẹ Hàn tin phật, Hàn gia đặc

biệt thiết lập một gian phật đường, Chu Thương Thương không có việc gì

cùng mẹ Hàn một đường đi vào niệm 《 tâm kinh 》《 địa tạng kinh 》 vân vân, kết quả niệm vài ngày, ngược lại cũng có thể thuộc vài câu. Tuy rằng

tìm hiểu không được phật ý, cũng có thể niệm cho tâm an.

Con dâu Hàn gia bị bắt cóc là một chuyện chấn kinh

cả bộ công an, người bị tình nghi còn đang bị bắt thẩm tra xử lí quy án, nhưng mà tin tức là bị phong tỏa, ngay cả người anh trai là cục trưởng

của Triệu Tiểu Nhu cũng không biết, ngày thứ ba Chu Thương Thương được

Hàn Tranh đưa về nhà cô ấy còn gọi điện thoại tới hẹn cô đi ra ngoài

uống trà.

Chu Thương Thương hiện nay rất bài xích đi ra

ngoài, tìm một lý do cự tuyệt Triệu Tiểu Nhu, sau đó ngồi ở trong phòng

khách uống các loại canh bổ an thai mẹ Hàn nấu cho cô.

Mẹ Hàn sau khi cô gặp chuyện không may có thể bình

an trở về, mỗi ngày đều đốt hương, để cho Chu Thương Thương bớt buồn,

còn đem trách nhiệm toàn bộ đẩy qua cho Hàn Tranh, trách cứ Hàn Tranh

không có chăm sóc tốt cô.

Chu Thương Thương kéo cánh tay mẹ Hàn, tựa ở trên

vai bà, động tác vô cùng thân thiết như vậy cô với Tô Ngữ Tâm cũng không có từng làm, Tô Ngữ Tâm bình thường luôn không nói cười tùy tiện, Chu

Thương Thương tuy rằng biết con người của bà tốt, thế nhưng mỗi lần nhìn Tô Ngữ Tâm, trong ngực luôn luôn ngăn cách cái gì đó; mà đối với mẹ

Hàn, kỳ thực ở chung một vài ngày, Chu Thương Thương thực sự có cảm giác gia đình, mỗi lần nhìn mẹ Hàn, tựa như nhìn thấy Trương Lâm với Chu

Trường An vậy, rất uất ức.

“Con gả cho Hàn gia, bảo hộ con và em bé liền là

trách nhiệm của Hàn gia chúng ta, trác


XtGem Forum catalog