
không nghĩ tới hắn lại đem Y Lư biến thành một tòa sơn
trang, cái gì cũng không thiếu.
Tò mò Đông xem Tây xem, Man Tiểu Tri một đường đi theo
chưởng quầy đến sân phía sau tửu lâu, đi vào một gian sương phòng mới dừng lại
cước bộ.
“Thiếu gia, mọi thứ vẫn như cũ chứ?” Chưởng quầy thấy
bọn họ tay trong tay nhau, hơi hơi sửng sốt.
“Ừ, một bình trà thượng hạng và một bát canh gà.” Băng
Nhược Húc mang theo nàng hướng trong phòng đi.
“Dạ.”
Bên tai nghe được tiếng bước chân của chưởng quầy đi
xa, Man Tiểu Tri tò mò nhìn cách bài trí trong phòng,“Di?” Càng xem càng nhìn quen
mắt, đúng rồi! Nơi này bài trí cùng thư phòng ở Y Lư hắn rất giống nha! Chẳng
qua thiếu một đống sách vở mà thôi.
“Di cái gì?”
Một hơi thở ấm áp thổi qua bên tai, mặt đỏ lên, nàng
quay đầu đi, “Huynh, huynh làm gì dựa vào gần như vậy?” Tới gần nàng bên tai
nói chuyện như vậy, hại nàng hoảng sợ.
Mặt nàng hồng hồng, hắn càng nhìn càng thích. Thích?
Trong đầu hiện lên chữ này, làm cho Băng Nhược Húc giật mình.
Man Tiểu Tri phát hiện hắn không tự nhiên lắm, quên
lời nói chính mình mới vừa rồi đổi lại nàng tựa vào trước người hắn, lo lắng
nhìn hắn,“Làm sao vậy?” Sắc mặt của hắn một chút xanh, một chút hồng.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của nàng, lại
tới nữa, cỗ lo lắng kia lại dâng lên một lần nữa, thích thì thích, dù sao tiểu
ngốc nghếch cũng thích hắn, như thế hắn thích nàng cũng không tính là chịu
thiệt.
“Huynh làm sao vậy? Không cần làm ta sợ.” Nhịn không
được giơ tay vỗ vỗ mặt hắn.
Bắt lấy tay nàng, Băng Nhược Húc cúi người hôn lên môi
của nàng, cuồng nhiệt mút mạnh sự ngọt ngào trong miệng nàng, dùng đầu lưỡi nhẹ
tách hai hàm răng của nàng, nhẹ luồn vào bên trong trêu đùa quấn quýt lấy đầu
lưỡi đinh hương non mềm của nàng.
Man Tiểu Tri ngây ngẩn cả người, ngây ngốc mặc cho hắn
ăn đậu hủ sạch sẽ, bên trong đầu óc của nàng cũng hóa thành một mảnh đậu hủ,
trên môi truyền đến độ ấm nóng cháy của môi hắn, dần dần, đôi mắt đẹp trở nên
kinh ngạc mông lung, thân mình vô lực dựa vào ở trước ngực hắn, mặc hắn ta cần
ta cứ lấy.
Cũng không biết môi của tiểu ngốc nghếch lại ngọt như
vậy, làm cho hắn muốn ngừng mà không được, hôn rồi lại hôn, thẳng đến hai người
thở không nổi hắn mới chậm rãi rời đi môi của nàng, chuyển sang hôn hai gò má
non mềm.
“Huynh......” Hồi lâu sau, nàng mới lấy lại tinh thần,
che miệng, thẹn thùng cúi đầu, trong lòng thực nghi hoặc. Hắn vì sao muốn hôn
nàng?
Băng Nhược Húc cười đến thỏa mãn y như sư tử, liếm
liếm môi, thưởng thức được hương vị của nàng, mắt phượng khó có được nụ cười mị
hoặc,“Được rồi! Tiểu ngốc nghếch, thấy ngươi luôn yêu thích ta nên ta miễn cưỡng
thu nhận ngươi vậy.” Hắn tự đại nói. Man Tiểu Tri dừng lại. Nàng nói thích hắn
vào lúc nào?
“Ta thích huynh?” Tuy rằng nàng không chán ghét hắn,
cũng không nói là nàng thích hắn?
Ngữ khí của nàng là nghi vấn, nhưng nghe ở trong tai
Băng Nhược Húc trở thành thừa nhận, khuôn mặt hoa đào tươi cười tái xuất giang
hồ, giống như hoa đang nở rộ trước gió xuân mơn man, lại hôn một ngụm lên cái
miệng nhỏ nhắn của nàng,“Ta biết.”
Biết hắn hiểu lầm, nhưng Man Tiểu Tri nhưng không cách
nào mở miệng phản bác được gì, hắn tươi cười làm cho nàng đáy lòng mềm nhũn,
cảm giác ngọt ngào lướt qua trong lòng, nhìn hắn vui vẻ giống như một đứa bé
đắc ý, những lời giải thích đều nghẹn trong cổ.
Có lẽ...... Hắn đúng, nàng dường như có chút thích hắn
đi.
Khuôn mặt tuấn tú, kia nở cười tủm tỉm làm cho lòng
của nàng tràn ngập nhu tình vô chừng mực, ai!
Hắn nói đúng, là nàng thích hắn, bất luận thái độ hắn
có bao nhiêu cuồng vọng tự đại hoặc lạnh như băng vô tình, từ lúc ở Thành Đô
nàng liền thích hắn, nếu không, vì sao bởi vì bị hắn vứt bỏ ở trong xe ngựa mà
thương tâm khóc?
Ánh mắt của nàng thật là có vấn đề, cư nhiên lại thích
một người như thế! Man Tiểu Tri tận đáy lòng vì chính mình thở dài. Thừa nhận
chính mình thích hắn, cũng không phải chuyện khó gì, chính là tương lai của
nàng...... Vì sao cảm thấy một mảnh hắc ám a?
“Hoa đào -- Băng Nhược Húc, ta muốn quay về.” Lấp đầy
chiếc bụng rồi, Man Tiểu Tri thấy mau mau trở lại trên núi vẫn có vẻ an toàn
hơn, quýnh lên, không cẩn thận đem họ tên Băng Nhược Húc kêu lên, vội vàng thu
chiếc miệng nhỏ lại, hy vọng hắn không nghe thấy.
“Hoa đào?” Hắn lặp lại nói. Trời lạnh như thế, nàng
muốn xem hoa đào?
Có chút cứng ngắc cười cười,“Không có việc gì, ta là
nói chúng ta có thể quay về không?” May mắn là hắn không hiểu ý nghĩa của hoa
đào.
“Ngươi đều mua đủ rồi sao?” Băng Nhược Húc không để ý
nhiều, hắn cũng là có điểm phiền, dọc theo đường đi đều bị người nhìn chằm chằm
xem, cảm giác thực không thoải mái, làm cho tay hắn ngứa muốn giết vài người để
bớt giận.
“Rồi, chúng ta đi thôi.” Man Tiểu Tri dắt tay hắn,
mang theo hắn hướng cửa phòng đi.
Tay kia, nho nhỏ, mềm, ấm áp, hắn không khỏi đem tay
nàng cầm thật chặt, tùy ý nàng nắm chính mình, còn âm thầm cao hứng một chút.
Hai người một bước ra khỏi thành, vừa vặn cùng một đôi
nam nữ chạm mắt nhau.
Khóe