
miệng Băng Nhược Húc vốn dĩ đang tươi cười phút
chốc biến mất, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng có điểm khinh thường.
Man Tiểu Tri mẫn cảm phát hiện có điều không thích
hợp. Đôi nam nữ này nàng chưa từng gặp qua, cùng lắm là nhìn quần áo đoán bọn
họ xuất thân bất phàm, nàng có vẻ buồn bực khi thấy phản ứng của Băng Nhược
Húc.
Thoạt nhìn nữ tử kiều mỵ dựa vào nam nhân bên cạnh,
đôi mị nhãn kinh ngạc hơi hơi trợn to, ánh mắt chuyển qua nơi bàn tay giao nhau
của hai người, môi đỏ mọng cong lên,“Không nghĩ tới có người cũng chạm vào được
Băng đại phu a.” Tiếng nói cũng giống như vẻ kiều mị bên ngoài mềm mại thốt
lên.
Thanh âm này...... con ngươi Man Tiểu Tri co rút lại
phóng to âm thanh nũng nịu này từng nghe qua một lần, không cách nào để quên,
nàng là quận chúa đến Y Lư chữa bệnh.
Không dấu vết đánh giá một chút người trước mắt, xem
nàng mặt mày hồng hào, mị nhãn như tơ, như thế nào xem cũng không giống bệnh
nhân a, đây là có chuyện gì a?
Băng Nhược Húc buông tay nàng ra,“Đúng vậy, thật sự là
khéo, Thái Thành nhiều người, không nghĩ tới ngươi sẽ xuất hiện tại nơi nhiều
người thấp kém hơn ngươi như vậy.” Trong lời nói mang theo châm chọc.
Man Tiểu Tri nghe không hiểu, xem sắc mặt quận chúa
nàng cũng không hiểu, tuy rằng nàng không biết Băng Nhược Húc nói gì đó đắc tội
đối phương, nhưng trong nháy mắt vẻ mặt kiều mị của quận chúa trở nên có chút
âm ngoan, làm cho nàng không tự chủ trốn sau lưng hắn. Dù sao mọi người tạo
nghiệp mọi người chịu, là lời nói của hắn gây họa,, nàng tránh ở phía sau hắn
thực bình thường.
Tiểu ngốc nghếch còn rất sợ chết nha! Băng Nhược Húc
thấy nàng trốn phía sau hắn cũng không tức giận hay phiều toái, chỉ đối với
động tác của nàng, loại rùa đen rút đầu này cảm giác thú vị sâu sắc, hắn biết
nàng nhận ra nữ nhân trước mắt là ai.
Quận chúa cười mềm mại đáng yêu,“Băng đại phu, ngài
sao lại nói ra những lời này? Ta đến đây dùng cơm, chẳng phải chuyện bình
thường sao?”
Băng Nhược Húc thời điểm này lười không muốn cùng nàng
nói chuyện,“Có lẽ. Đi trước một bước, cáo từ.” Kéo Man Tiểu Tri, hắn không có
hứng thú cùng nàng diễn trò, ngay cả chắp tay đều lười, trực tiếp quay đầu mà
đi.
Quận chúa ở lại sắc mặt ngưng trọng,“Hừ, Băng Nhược
Húc, tốt nhất nhanh ngậm miệng ngươi lại, bằng không đừng trách bản quận chúa
vô tình.”
Nam tử bên cạnh nàng từ đầu tới đuôi không nói được
một lời, chính là nhìn hướng họ rời đi, mâu quang chớp động, có chút kích động
cũng có chút cảm khái.
“Đi thôi.” Quận chúa âm thầm ghi nhớ giờ phút này, nói
với nam tử bên cạnh.
“Vâng.” Nam tử mềm nhẹ che chở nàng, hai người cùng
nhau hướng một gian sương phòng khác đi đến.
Dọc theo đường đi, Man Tiểu Tri không mở miệng hỏi
hắn, đến khi hai người trở lại trên núi, nàng vẫn không mở miệng hỏi.
Cầm lấy vải, nàng đang ở trong phòng Nhược Húc vì hắn
mà đo lường, chuẩn bị giúp hắn làm vài bộ quần áo cho mùa đông, một đôi tay làm
việc không ngừng.
Có đôi tay non mềm nhỏ bé không ngừng vuốt chính mình,
hắn tự nhiên hưởng thụ thật sự, nàng sờ lần toàn thân từ trên xuống dưới.
“Ngươi không hỏi?” Hắn còn tưởng rằng sau khi trở lại
trên núi, tiểu ngốc nghếch sẽ khẩn cấp truy vấn chuyện tình lúc trước, không
nghĩ tới nàng cũng chưa hé răng.
Đang vội vàng nhớ kỹ số đo của hắn, Man Tiểu Tri nghe
được thanh âm của hắn, nghi hoặc ngẩng đầu.
“A?” Trong lòng nàng vội vàng tính phải làm xiêm y gì
cho hắn, căn bản là không cẩn thận nghe hắn nói.
Hoa Đào tinh tuy rằng có gương mặt hoa đào, nhưng mặc
quần áo không phải trắng thì là đen, hơn phân nửa không có thêu hoa gì phiền
phức, chỉ mới vừa mua một bộ màu ngà, ở trên thêu hình trúc rất đẹp, không biết
có thể làm cho Hoa Đào tinh đừng tà mị như vậy hay không.
Rút bút trên tay nàng ra, Băng Nhược Húc ngồi xuống
trước mắt nàng, ngón trỏ xoa xoa dưới cằm nàng,“Ngươi không muốn hỏi ta?” Tiểu
ngốc nghếch thật là một chút lòng hiếu kỳ cũng không có, cùng nữ nhân khác thực
không giống nhau.
Vốn dĩ còn buồn bực hắn nói là có ý tứ gì, nhưng nghĩ
kĩ lại , nàng đã biết.
“Huynh không phải bảo ta đừng hỏi sao?” Lúc trước thời
điểm quận chúa đến đây, nàng liền hỏi qua hắn, quận chúa rốt cuộc sinh bệnh gì,
nhưng là hắn một chút cũng không tiết lộ, vậy nàng còn hỏi cái gì?
“Ngươi cảm thấy nàng có bệnh sao?” Thật không hổ là
hắn coi trọng tiểu ngốc nghếch, tuy rằng sợ chết một chút, nhưng đầu óc cũng có
điểm thông minh.
Nhàm chán! Man Tiểu Tri ánh mắt lý lộ ra ý này, cúi
đầu cầm lấy giấy Tuyên Thành bên cạnh, dùng bút lông ở họa lên chút cây
trúc.“Không có.” Nàng nói chuyện.
Sức quan sát của nàng luôn luôn mạnh nhất trong nhà,
đại tỷ cùng tiểu đệ mặc dù có thân thể khỏe mạnh, đầu óc thông minh, nhưng quan
sát của hai người đều không bằng nàng, có thể là do nhiều năm sinh bệnh, làm
cho nàng từ nhỏ liền mẫn cảm hơn so với người khác, thấy gương mặt quận chúa,
nàng liền nhận thấy được Băng Nhược Húc không muốn cho nàng biết nguyên nhân.
“Tiểu ngốc nghếch, ngươi biết.” Hắn có thể khẳng định
điểm ấy.
Man Tiểu Tri buông bút, có c