
t chặt vạt áo
của anh, trong mắt giống như có thể nhìn thấy nước mắt trong suốt chớp
động, bộ dáng khiến người thương mà! Lúc ấy Chu Tự Hoành thật muốn ném
con mẹ nó nhiệm vụ đi, ôm cô dâu nhỏ trở về phòng bừa bãi thương yêu cô. Có câu nói ‘nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản’, Chu Tự Hoành anh
cũng có ngày nay.
Suốt đoạn đường anh đều nghĩ, ba ngày nay cô dâu nhỏ đã làm gì, nhớ
hay không nhớ anh...... Tựa như mắc bệnh, trong đầu đều tràn đầy hình
ảnh cô dâu nhỏ, anh thật sắp điên rồi.
Về đến nhà mới biết, cô dâu nhỏ đi chơi rồi. Chu Tự Hoành vừa muốn
gọi điện thoại cho vợ anh, mẹ anh nói: "Từ lúc con đi, Hựu An không ra
khỏi cửa, mỗi ngày buồn bực ở nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng gỉ ra. May
mà bạn bè con bé không đi làm, mẹ liền để con bé ra ngoài. Con đừng giữ
chặt như vậy, để cho con bé giải
sầu đi."
Chu Tự Hoành mới thả điện thoại xuống. Nhưng cứ một lát lại nhìn ra
bên ngoài, một lát lại đứng lên đi hai bước, trong lòng khổ sở như có
trăm ngàn móng vuốt cào cấu. Cuối cùng anh đứng lên nói với mẹ: "Con đi
đón Hựu An, sau đó về nhà con ở vài ngày." Nói xong, cầm chìa khóa xe ra cửa.
Chu phu nhân không khỏi lắc đầu mà thở dài, chưa cưới vợ thì thôi, cưới vợ rồi liền thật sự trở thành người đàn ông dính lấy vợ.
Chu phu nhân nói với chồng: "Mọi người nói cưới vợ quên mẹ, tôi còn
không tin, ông nhìn xem, trong đầu Tự Hoành bây giờ chỉ có vợ nó thôi."
Chu thủ trưởng không khỏi cười: "Lời này của bà nghe thật chua, chẳng lẽ còn ghen với con dâu. Bọn họ là vợ chồng son mới cưới chính là không thể tách ra. Đột nhiên nhảy ra một nhiệm vụ khẩn cấp, không nhớ vợ mới
kỳ quái. Ai mà chưa từng như vậy, bà quên lúc chúng ta kết hôn......"
Khuôn mặt già nua của Chu phu nhân đỏ lên, trợn mắt nhìn chồng một cái: "Càng già càng không nghiêm túc."
Xe Chu Tự Hoành mới vừa lái xe ra khỏi đại viện, liền gọi điện thoại
cho cô dâu nhỏ. Điện thoại di động vừa được nhận liền nghe thấy âm thanh huyên náo bên trong, tiếp đến liền nghe được âm thanh Tề Giai Kỳ:
"Chúng tôi ở quán bar Lam Hải, Hựu An uống nhiều quá......"
Tề Giai Kỳ nói còn chưa dứt lời, liền bị một tên đàn ông bỉ ổi bên
cạnh giật di động đi: "Con nhóc này, gọi điện thoại gì chứ! Mấy người
chúng tôi chơi với hai chị em các cô là được, bảo đảm tận hứng......"
Sắc mặt Chu Tự Hoành trầm xuống, cúp điện thoại, đạp chân ga, xe phóng như điên ra ngoài.
Tuy nói loại địa phương này vàng thau lẫn lộn, nhưng Giai Kỳ cũng
không nghĩ đến bọn họ gan to như vậy. Tề Giai Kỳ nhanh chóng kéo Hựu An
bảo hộ ở phía sau, hơi cân nhắc tình thế một chút. Trước mắt là bốn gã
đàn ông, dù Hựu An không uống say, bọn họ cũng yếu thế. Bảo vệ ở bên kia cũng không nhìn qua, có lẽ mấy người này có chút thế lực ngầm.
Hiện tại duy nhất chỉ có thể trông cậy vào chính là Chu Tự Hoành đến
nhanh một chút. Có lẽ cô nên lá mặt lá trái với mấy tên lưu manh này
trước, nghĩ thế, Giai Kỳ nặn ra một nụ cười ngọt ngào, nói: "Mấy anh
trai à, hôm nay em gái tôi uống nhiều quá, hôm khác, hôm khác chúng ta
lại chơi cùng nhau nhé?"
Gã đàn ông bỉ ổi cười ha ha chặn lại, xấu bụng nói: "Say mới có tình
thú, anh đây thích mấy con nhóc uống say. Trên lầu có chỗ, đi hưởng thụ
với anh đi!"
Tề Giai Kỳ vừa nghe da đầu cũng phát nổ, nếu như bị mấy gã này kéo
lên lầu vào phòng, thật là kêu trời không thấu, kêu đất không nghe. Lập
tức hất tay gã đàn ông bỉ ổi kia ra, đẩy hắn ngã về sau đè lên cái cột
kiểu La Mã, nói: "Các người dám làm loạn sao, tôi đã gọi 110 rồi." "Gọi
110 ?" Gã đàn ông bỉ ổi cười: "Con nhóc lại dám dọa đàn ông bọn anh nha! 110 tới, anh đây cũng không sợ, không phải là cua gái sao, em tình tôi nguyện, mẹ mấy thằng cảnh sát cũng không thể xen vào."
Nói xong, nháy mắt, hai người đàn ông phía sau tới kéo Hựu An ở sau
lưng Tề Giai Kỳ lên trên lầu dù có đồng ý hay không. Hựu An cũng tỉnh
rượu hơn phân nửa, đầu nhỏ vẫn còn lơ mơ, bị hai người đàn ông này lôi
ôm đi, cái mùi đó ghê tởm không chịu được, cảm giác không phải người đàn ông nhà cô.
Hựu An kịch liệt giằng co, đưa tay kéo một bình rượu từ bàn bên cạnh, không hề nghĩ ngợi, liền đập xuống đầu người đàn ông lôi kéo cô, rầm
rầm...... Đầu và mặt người đàn ông đều là máu, xem ra vô cùng dữ tợn,
Hựu An cũng bị dọa sợ.
"Con mẹ nó mày dám đập ông, nha đầu chết tiệt kia......" Người đàn
ông giơ tay giáng một cái tát, khiến Hựu An bị đánh lảo đảo, khuôn mặt
nhỏ bé lập tức liền sưng phù: "Con mẹ nó, hôm nay tao sẽ giết chết nha
đầu như mày......" Nói xong, nhào lên bắt được cánh tay Hựu An, ném lên
trên ghế sa lon ở góc bên cạnh, nhào người tới. Hắn chưa kịp giở trò,
hét thảm một tiếng, bị đánh bay ra ngoài.
Chu Tự Hoành giống như Thần Binh trên trời, đứng ở trước mặt cô dâu
nhỏ của anh, hai người đàn ông kéo Tề Giai Kỳ nhìn thấy, buông Giai Kỳ
ra, đi tới: "Con mẹ nó, thằng lính ngu ngốc như mày từ đâu tới, nhanh mà chạy đi, có tin ông đây giết mày chết hay không."
Chu Tự Hoành không để ý tới kêu gào của mấy người này, quay người
ngồi xổm xuống, ngón tay đưa tới nhẹ nhàng chạm một cái vào khuôn mặt
nhỏ b