
t tiếng: "Nói điểm chính." Chu Tự Hoành mới nói: "Về
phần kỹ thuật, Tự Hàn mở công ty giải trí, video hình ảnh hạn chế nào
mà không có. Chồng em thông minh như vậy, vũ khí sắc bén chất lượng,
chiến lược phức tạp nào cũng có thể hiểu rõ, đây là bản năng của người
đàn ông, có gì khó chứ."
Hựu An không thể nào tin nổi, nói: "Anh nói mấy cái này là đều xem
video mà học được? Sao em lại có cảm giác, kinh nghiệm thực chiến của
anh quả thật có thể sánh ngang với những nam chính kia rồi."
Chu Tự Hoành nghiêng người đè cô dưới thân: "Nha đầu hư, em cũng xem
qua." Mặt Hựu An đỏ lên, Chu Tự Hoành được voi đòi tiên mà nói: "Vợ à,
hay là anh lại đổi tư thế một lần nữa......"
Nói còn chưa dứt lời, Hựu An ba chân bốn cẳng đẩy anh ra, ôm lấy chăn lăn một vòng, lăn đến bên kia giường lớn, phòng bị nhìn anh. Chu Tự
Hoành không khỏi bật cười, đưa tay liền ôm cả chăn dẫn người vào lồng
ngực, vỗ vỗ: "Hôm nay tha cho vợ anh, ngủ đi."
Hựu An phải thừa nhận, mình chó ngáp phải ruồi gả cho ông xã vô cùng
mê người, cô giống như đào được mỏ kim cương. Hựu An nghĩ thật lâu cũng nghĩ không ra, còn cái gì mà người đàn ông này không am hiểu. Người đàn ông đã 36 rồi, hễ chơi đùa, lại giống như thiếu niên mười bảy mười
tám.
Anh mang cô chơi dù lượn. Trong phút chốc từ dốc thoải bay lên trời,
Hựu An sợ nhắm hai mắt lại, lá gan cô rất nhỏ, nhưng từ từ cũng không sợ nữa, bởi vì biết ở trong lòng anh, cô rất an toàn. Bọn họ giống như
chim Ưng bay lượn trên trời, phía dưới là rừng núi trập trùng, trên đầu
là trời xanh mây trắng. Đi theo người đàn ông này cô thật có thể lên tận trời cao.
Anh rất cưng chiều cô, còn cưng chiều hơn ba cô. Hựu An cảm thấy,
mình quay về quá khứ, trở lại thành đứa trẻ áo đến vươn tay cơm tới há
mồm rồi. Có lúc, thậm chí Hựu An có loại ảo giác, mình không phải là bà
xã của anh mà là con gái anh. Dĩ nhiên, loại cảm giác này chỉ là có lúc, thường thì, anh là một cầm thú, đè cô xuống làm không dứt, đa dạng
chồng chất.
Người đàn ông này luôn miệng nói anh 36 năm không khai trai. Hựu An
lại cảm thấy, anh là một lão hồ ly tinh tu luyện mị thuật (kỹ thuật
quyến rũ) 360 năm. Nếu như vứt bỏ ngượng ngùng cùng ranh giới cuối cùng
trong lòng, Hựu An phải thừa nhận mình rất tính phúc, chỉ là tính phúc
có hơi quá. Người đàn ông này đối với loại chuyện đó làm không biết mệt.
Hựu An rốt cuộc đã tin tưởng lời của Triệu Thiến cùng Giai Kỳ. Người
đàn ông làm lính thật đúng là không thể chọc, tinh lực vô cùng đầy đủ,
lại trải qua huấn luyện dày đặc. Mình làm vợ anh, là được anh chứng minh thể lực bản thân anh khỏe như voi, thật là đau cũng vui vẻ.
Hựu An ngồi dậy, vén chăn lên nhìn mấy lần. Trên người, vết hôn tím
bầm mới chồng lên cũ, vết cũ còn chưa tan mất, liền bị người đàn ông kia gặm ra vết
Anh thích hôn cô, cắn cô, từ đầu đến chân không buông tha mỗi một góc nhỏ nào. Mỗi lần đều hôn đến khi cô bất lực, cắn cô cả người run rẩy,
mới có thể tiến vào chủ đề.
Hựu An hơi giật giật, cảm giác giữa hai chân một hồi chua xót. Có
chút uất ức chu chu miệng, đưa tay lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn, mới phát hiện là một bộ quần áo cưỡi ngựa, không phải cô mang tới.
Ngày hôm qua chơi dù lượn cho tới trưa, trở về liền mệt mỏi không cử
động được. Buổi chiều hai người vùi trên ghế sa lon xem phim, bộ phim
lịch sử thật hoành tráng, cuối cùng diễn biến thành bộ phim nói về nhân
vật có thật. Mọi chuyện xong xuôi, cô đã mệt như đứa trẻ chơi đùa cả
ngày, nhắm mắt lại nằm trên người anh mà ngủ thiếp đi, tỉnh dậy đã là
hiện tại. Hựu An nghiêng đầu nhìn một chút, rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề
đã sớm kéo ra, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa mỏng bên trong, chiếu vào, nhiệt độ có chút ấm áp.
Chẳng lẽ Chu Tự Hoành thừa dịp cô ngủ, xuống núi, còn thuận đường mua y phục cho cô. Cửa từ bên ngoài đẩy ra, Chu Tự Hoành đi vào, vẫn là
quần lính, lồng ngực mê hoặc, cánh tay cường tráng, cơ ngực rối rắm. Hựu An nhớ rất rõ, lúc anh ở trên người mình thì từ bắp thịt rỉ ra mồ hôi,
cái loại sức căng đó, rất nam tính, rất hấp dẫn.
Vẻ mặt nha đầu này lóe lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nhìn chằm
chằm anh, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Chu Tự Hoành đi vào,
cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái: "Ngày hôm qua em ngủ như
chết, anh gọi em dậy ăn cơm em cũng không tỉnh, còn rầm rì làm nũng với
anh. Hiện tại có đói bụng không? Đứng lên ăn cơm, ăn cơm xong anh dẫn em đi cưỡi ngựa."
"Cưỡi ngựa?" Hựu An bĩu môi: "Cả người người ta đều đau, sao có thể
cưỡi ngựa?" Chu Tự Hoành không khỏi cười, nha đầu này vốn yếu ớt, hiện
tại anh cưng chiều càng thêm thích làm nũng, mềm mại ỷ lại vào anh,
khiến anh buông không ra đặt không xuống. Cho dù xuống núi bổ sung lương thực, cũng phải thừa dịp nha đầu này ngủ thiếp đi, nếu không cô sẽ làm
nũng, anh thật không nỡ rời đi, dù chỉ một chút.
Chu Tự Hoành không khỏi bắt đầu rầu rĩ chuyện về sau, nếu có nhiệm vụ hoặc diễn tập, hai người tất yếu sẽ tách ra nửa tháng hoặc một tháng
cũng là chuyện thường. Đến lúc đó làm sao để vượt qua
Chu Tự Hoành ôm cô từ trong chăn ra, mặc qu