
ần áo cho cô. Anh thật
thích phục vụ cô dâu nhỏ của anh. Vợ anh là một nha đầu lười, lúc đầu
còn ngượng ngùng ỡm ờ, mấy ngày gần đây, liền bắt đầu phối hợp với anh.
Anh cầm áo lót giơ ra, cánh tay của cô rất có thứ tự liền xỏ vào, thân
thể ngã về trước nằm úp sấp trong lòng anh, để anh cài móc khóa phía sau cho cô, cài xong, lại mặc từng cái từng cái khác cho cô. Độ phối hợp
của cô vô cùng cao, bảo duỗi chân liền duỗi chân, bảo cúi đầu liền cúi
đầu, thật là nha đầu lười. Mặc quần áo xong, Chu Tự Hoành duỗi một cánh
tay, tiểu nha đầu liền nhảy tới, giơ tay ôm cổ của anh, cặp chân lưu
loát vòng ở hông anh, anh cứ như vậy kéo cái mông nhỏ của cô đi rửa mặt.
Cô thích tư thế này, Chu Tự Hoành cũng thích. Cô thích anh ôm cô như
vậy, nhưng anh lại thích yêu như vậy, ôm cô, đẩy vào cô, tiến vào thật
sâu, mỗi lần lại mạnh hơn, nghe cô rên lên từng tiếng cao thấp, cảm giác kia có thể thư sướng đến tận trời.
Cái gì là tân hôn? Chính là lúc nào cũng muốn dính cùng một chỗ, làm
gì cũng không muốn tách ra, thậm chí rửa mặt. Chu Tự Hoành chưa bao giờ
biết mình có loại háo sắc cổ quái này, nhưng cưới cô dâu nhỏ Hựu An này, liền hận không được giúp cô chuẩn bị tốt mọi chuyện, thật giống như
chăm sóc con gái ruột.
Chu Tự Hoành đặt cô trên ghế trước bồn rửa tay, trét kem đánh răng
lên bàn chãi đánh răng chạy bằng điện. Tiểu nha đầu lại rất nghe lời,
thấy anh trét kem đánh răng xong, liền há mồm ra, tay cũng lười cử động, để anh đánh răng cho cô.
Đánh răng rửa mặt xong, tiểu nha đầu soi gương trang điểm, biết rõ
còn hỏi: "Ngày hôm qua anh xuống núi?" Chu Tự Hoành cúi đầu cắn gương
mặt của cô một hớp: "Nếu không xuống núi, cũng chỉ có thể ăn em."
Hựu An chu mỏ: "Anh ăn ít lắm sao?" Chu Tự Hoành không khỏi vui vẻ,
tiểu nha đầu cũng biết tranh luận rồi. Cúi đầu giữ chặt đầu nhỏ của cô,
hôn lên. Tiểu nha đầu học rất nhanh, dần dần biết tìm thú vui, hơn nữa
bản thân là một nha đầu bướng bỉnh không chịu thiệt thòi. Anh hôn cô thế nào, cô cũng học theo hôn trở lại. Anh tới em đi, khuấy động khiến
không khí cũng nóng lên. Chu Tự Hoành không cam lòng buông cô ra, thở
dốc một hơi nói: "Vợ à, em còn câu dẫn anh, chỗ ấy hôm nay cũng không
dừng
Hựu An đỏ mặt, Chu Tự Hoành dùng lượt chải tóc cho cô, tiểu nha đầu
đột nhiên nói: "Cột tóc lên mới hợp với quần áo." Tìm dây thun đưa cho
anh, ý là bảo Chu Tự Hoành cột tóc cho cô.
Tóc cô dâu nhỏ là một trong những bộ phận Chu Tự Hoành thích nhất,
vừa mềm vừa mượt, dày giống như tảo dưới đáy biển, lúc cột, tóc vung vẩy tạo thành đường cong, đẹp động lòng người. Nhưng để cho anh cột tóc,
Chu Tự Hoành thử mấy lần cũng không thể thành công, cuối cùng đuôi ngựa
cột lên có chút rối.
Tiểu nha đầu soi gương, ghét bỏ tháo ra, hai ba cái liền đem tóc của
mình cột thành một búi tóc hình đóa hoa, hợp với bộ quần áo cưỡi ngựa
màu lam, trẻ trung xinh đẹp nói không nên lời. Chu Tự Hoành chưa từng
mua quần áo cho phụ nữ, Hựu An là người đầu tiên. Thoạt nhìn rất thành
công, anh cũng không muốn đi ra ngoài.
Rốt cuộc ép buộc ăn điểm tâm xong, lúc thực sự ra cửa, đã hơn mười
giờ. Thì ra em trai anh định xây một làng du lịch ở đây, sau đó lại thật sự luyến tiếc cảnh đẹp chưa khai thác này, mới xây căn biệt thự để một
mình hưởng dụng. Mặc dù là một biệt thự riêng, phương tiện đồng bộ chung quanh cũng coi như đầy đủ.
Bên cạnh biệt thự là trường đua ngựa nhỏ. Bình thường ngựa đều được
nuôi ở dưới chân núi. Sáng sớm hôm nay Chu Tự Hoành gọi điện thoại qua,
bảo người ta dắt lên một con. Trường đua ngựa không lớn, nhưng tương đối chuyên nghiệp, hơn nữa lại ở lưng chừng núi, xa xa là từng dãy núi nhấp nhô, bên cạnh là cỏ biếc như tơ, rong chơi trong đó làm người ta lưu
luyến quên về, hơn nữa còn là chỗ hoàn toàn riêng tư, mấy dặm xung quanh cũng không nhìn thấy người thứ ba.
Chu Tự Hoành dắt một Đại Hắc Mã (con ngựa đen lớn) đi tới, Đại Hắc Mã vô cùng anh dũng, giơ vó lên, phun khí, mắt ngựa hẹp dài liếc Hựu An
một cái, ý là rất xem thường cô.
Lúc đầu Hựu An có chút sợ, nhưng bị con ngựa xem thường, cáu kỉnh,
chống nạnh nói: "Mày tỏ vẻ cái gì? Một lát tao liền cưỡi trên lưng mày
làm mưa làm gió đó."
Chu Tự Hoành không khỏi bật cười, đưa tay giữ hông của cô, khoát tay
lập tức nâng lên. A...... Đột nhiên ngồi ở trên lưng ngựa, Hựu An hét
lên một Đại Hắc Mã còn vẩy bờm ngựa, cô bị hù chết, thân thể bám xuống, gắt gao siết cổ của Chu Tự Hoành không buông tay.
Chu Tự Hoành cười một tiếng, xoay người lên ngựa, đem cô xoay người,
để cô nằm trong lòng ngực mình, bàn tay vòng qua kéo cương ngựa. Hựu An
chui vào trong lòng anh, vội vàng ôm lấy hông anh, chỉ sợ té xuống.
Chu Tự Hoành cúi đầu hôn cô một cái: "Nha đầu nhát gan, lá gan chơi
dù lượn ngày hôm qua đâu rồi?" Thúc vào bụng ngựa, con ngựa thong thả
chạy chậm vòng quanh đường đua.
Chạy hai vòng, Hựu An cũng cảm thấy không có gì đáng sợ. Vì vậy buông lỏng một chút, từ trong ngực Chu Tự Hoành xoay người qua, tựa lên ngực
anh, nhìn chung quanh, bắt đầu không thành thật. Cái mông nhỏ theo lắc
lư của ngựa nhún nhún về p