
khác thường đem tóc
rơi trên bả vai cô vén ra sau lưng: "Có thể đi được chưa?!" Hựu An cứ
như vậy bị anh dắt đến phía đường đối diện, ngồi lên xe. Xe chạy thật xa khỏi cửa hông bệnh viện, Hựu An mới tỉnh táo lại. Không phải là mình
quá ngoan ngoãn nghe lời sao? Nghiêm túc mà nói, cô và Chu Tự Hoành vẫn
coi như người xa lạ.
Cô có chút tức giận nghiêng đầu nhìn anh, không khỏi sững sờ. Mới vừa rồi không chú ý, lúc này nhìn kỹ, mặt cùng khóe mắt cũng có một khối
bầm đen lớn, nhìn qua có chút dọa người: "Chu, Chu Tự Hoành, mặt của anh sao vậy?"
Chu Tự Hoành quẹo vào đường vòng, đè khóe mắt của mình, hời hợt nói:
"Không có gì, chỉ là đánh nhau một trận với một kẻ điên mất trí. Em đừng nhìn tôi như vậy, anh ta cũng không tốt mấy đâu, hai chúng tôi kẻ tám
lạng – người nửa cân."
Hựu An cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Người kia là Giang Đông?!" Chu Tự Hoành chau chau mày, cũng không trả lời, mà mở miệng nói: "Buổi tối
muốn ăn gì? Mì sốt tương được không?"
Hựu An chu miệng: "Anh cũng đã quyết định rồi, còn hỏi tôi làm gì?"
Chu Tự Hoành nói: "Đồng chí Hựu An nhỏ bé à, em còn chưa hiểu tôi, tôi
rất tôn trọng phụ nữ, em không thích ăn mì, chúng ta sẽ đi ăn cái khác." Hựu An còn lâu mới mắc mưu: "Các anh là thủ trưởng cũng đã quen thói
ra lệnh, còn bày đặt nói tôn trọng phụ nữ chó má gì đó."
Chu Tự Hoành rất không ủng hộ mà nói: "Cô gái nhỏ à, nói thô tục cũng không hay đâu." Hựu An bĩu môi: "Tôi không tin các anh không nói, lúc
diễn tập lần trước, rõ ràng anh mắng người cũng rất hung hăng, tôi nghe
thấy."
Chu Tự Hoành cười: "Tôi là nam, em là nữ, có thể giống nhau sao. Em
là nam, em mắng, bảo đảm tôi sẽ bỏ qua." Hựu An nghiêng đầu sang chỗ
khác không nhìn anh. Người này quả thực rất hay nha, nếu cô là nam, bây
giờ có thể ngồi ở đây ư. Huống chi, lần trước còn cùng anh bàn chuyện
cưới gả.
Chu Tự Hoành quét ngang qua nét mặt của cô, không khỏi bật cười. Cũng không thể trách Giang Đông. Tính tình nha đầu này có chút buồn vui thất thường, hơn nữa còn bướng bỉnh đến chết, chỉ là thật sự rất đáng yêu.
Nếu muốn quản cô, anh phải nghĩ ra biện pháp để nha đầu này có thể
tiếp nhận. Nếu không, anh chỉ có thể trở thành Giang Đông thứ hai.
Bản tính Hựu An là không thể để lời nói trong lòng, Chu Tự Hoành
không để ý tới cô, chỉ chốc lát sau, cô liền bắt đầu không được tự
nhiên, len lén nhìn anh một cái, hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy? Chỉ ăn mì mà thôi, phải đi xa vậy ư, tôi thật sự rất đói bụng."
Chu Tự Hoành giơ tay ngang qua, sờ đầu cô: "Ngoan một chút, đến ngay
thôi, tôi bảo đảm em sẽ thích." Hựu An không nhịn được hỏi anh: "Chu Tự
Hoành, sao anh có thể tự tin đến như vậy?" Chu Tự Hoành nở nụ cười: "Tự
tin không tốt sao, chẳng lẽ em hi vọng tôi tự ti......"
Xe vào một chung cư cũ kỹ, nhìn qua ước chừng là khu nhà đã tồn tại
mấy thập niên. Chu Tự Hoành tìm một vòng quanh chung cư, không tìm được
vị trí đậu xe, cũng bị xe hơi chen ngổn ngang chắn đường nên chỉ có thể
lại chạy ra ngoài, dừng ở trên đường phía ngoài.
Xuống xe, Chu Tự Hoành lịch sự khác thường dắt tay Hựu An vào chung
cư. Giống như thói quen, Hựu An không phản kháng, dù sao phản kháng cũng không có tác dụng.
Hựu An cảm thấy nơi này rất thân thiết, rất giống nhà cô. Là ngôi nhà tập thể dành cho giáo viên kia, tất cả đều lộn xộn. Chỉ là, nơi này
dường như không nên là nơi Chu Tự Hoành đến. Huống chi, nơi này đều là
hộ gia đình, làm gì có quán bán mì mà ăn.
Hựu An đi vài bước, chợt đứng lại, nói: "Đây là đâu vậy?" Chu Tự
Hoành cũng dừng bước, cúi đầu nhìn cô, ánh nắng chiều đã sớm biến mất ở
cuối chân trời, ánh sáng đèn đường mờ mờ, rơi vào trên khuôn mặt nhỏ
nhắn trắng noãn của cô, nhìn qua mượt mà lại hoạt bát. Gió đêm phất qua
tóc cô, có một sợi tóc nghịch ngợm nhảy đến bên môi cô. Chu Tự Hoành giơ tay lên nhẹ nhàng kéo ra, ngón tay chạm vào gương mặt của cô, cái loại
cảm xúc ấm áp trắng nõn đó, khiến anh có chút khoái chí.
Chu Tự Hoành không khỏi lắc đầu bật cười. Hựu An bị động tác đột
nhiên của anh, bất động mấy giây ngắn ngủi. Sau đó phục hồi tinh thần
lại, mới phát giác được, động tác như thế thật sự rất mập mờ. Nhưng kỳ
quái là, cô cũng không quá ghét. Bởi vì động tác của Chu Tự Hoành quá
mức tự nhiên, tự nhiên giống như vốn nên như thế, chỉ là mặt Hựu An nhịn không được mà đỏ một chút.
Chu Tự Hoành chỉ chỉ cửa sổ lầu hai phía trước: "Đến rồi, chính là
chỗ đó." Sau đó trực tiếp dắt cô đến lối vào. Đèn ngoài hiên bị hư, rất
tối, vả lại trến đất vứt lẫn lộn nhiều thứ. Không biết chân Hựu An vấp
phải cái gì, lảo đảo suýt ngã quỵ, may mà bên cạnh có một đại đội trưởng đặc biệt, tay mắt lanh lẹ đem cô lôi dậy.
Trong bóng tối, Chu Tự Hoành chuẩn xác chọc chọc gương mặt của cô,
nói một câu: "Nha đầu ngốc." Hựu An còn chưa kịp phản bác anh, liền bị
anh ôm ngang, Hựu An kinh hãi ‘a’ một tiếng, chỉ kịp ôm cổ của anh.
Chu Tự Hoành nhanh nhẹn lên lầu hai, đến bên ngoài một cánh cửa, mới
cúi đầu nói bên tai cô: "Còn không buông ra, là muốn tôi ôm em đi vào
sao?"
Mặt Hựu An như lửa đốt, vội vàng buông cổ của anh ra, t