
i theo.
Từ đầu đến cuối, cô chưa hề ngoái lại phía sau. Bởi vì, cô chán ghét tên Thỏ Thỏ chết tiệt kia!
Trong phòng yên tĩnh đến lạnh người! Anh thắng! Anh thành công đánh đuổi một con ‘King Kong’.
Anh thấy thoải mái vô cùng! Nhưng đằng sau sự thoải mái ấy, còn sót lại
điều gì cho anh? Chỉ có hơi tàn lực kiệt và nụ cười nhạt, cười liên tục
đến sắp ngừng thở.
Anh đưa tay đỡ ngực mình, thật vất vả mới đi tới được chiếc điện thoại đặt trên bàn.
“Ồ… xin phiền các anh đem cô ấy… đem cô ấy về phòng của tôi…”
Tiêu Đồ cố hết sức dặn dò một câu cuối cùng, rồi vô lực hạ tay xuống. Anh
muốn đem nhốt cô lại, không bao giờ cho cô rời xa mình nữa!
o0o
Sau đó, Duy Duy bị Tiêu Đồ nhốt ba ngày ba đêm.
Cô muốn lãng quên cái ôm da diết của năm xưa đó. Nó như làn sương sớm, làm bầu không khí trong phòng càng thêm mê hoặc mông lung.
Đôi môi cô bị che kín, chiếc lưỡi mang theo hương rượu nồng đậm tiến quân thần tốc, hút lấy vị ngọt ngào trong miệng cô.
Cô không xa lạ cảm giác này, thật sự không xa lạ.
Ngay cả nụ hôn cũng nóng bỏng như một ngọn lửa thiêu rụi xương cốt. Nhưng vì thứ rung động bị cưỡng ép này quá quen thuộc, nó như đang trừng phạt,
lên án cô.
Trái tim làm sao có thể, làm sao có thể sắt đá đến thế?
Cũng như năm đó, hởi thở của Duy Duy đều bị Tiêu Đồ độc chiếm, không hề hở ra một sơ sẩy nào.
Cô vất vả giãy dụa để thoát khỏi, tức tối kêu lên:
“Thỏ Thỏ!” Duy Duy hét to cảnh cáo.
Hai người rất khó khăn mới hàn gắn được mối quan hệ tốt đẹp, cô không muốn
tuyệt giao thêm tám năm nữa! Tuy nhiên, chỉ sau một giây, bờ môi cô lại
bị cướp lấy. Anh làm nụ hôn càng lúc càng nồng nàn, say đắm hơn.
Cô cố nghiêng đầu mình tránh sang một bên, chửi ầm lên:
“Vô…” Chữ ‘lại’ chưa kịp thốt ra, đôi môi một lần nữa bị anh nuốt lấy, suýt thở không nổi.
Quần áo ướt của hai người bị tốc lên cao, cái giá lạnh lùa vào, nhưng Duy
Duy không hề thấy lạnh. Ngược lại, cô thấy thật nóng, toàn thân như có
một ngọn lửa đang thiêu đốt khắp miền da thịt.
Là buồn phiền, một sự buồn phiền quá mức mới khiến cô tức giận đến cả người phát run, phải không? Chắc chắn là như vậy!
Bây giờ cô bị nhốt giữa một cơ thể nặng nề và một tấm mệm dưới lưng! Ô hay! Chẳng lẽ đàn ông khi say lại có thể lực mạnh mẽ như vậy sao? Mặc kệ như thế nào, cô cũng muốn đánh chết anh! Nhưng Thỏ Thỏ còn mạng để sống
tiếp tám năm sau ư? Duy Duy càng nghĩ càng bực tức, vì lúc này cô không
dám động đến anh! Chả nhẽ vì anh say rượu nên được quyền làm rối tung
mọi thứ lên à? Hừ! Cô đâu có dễ bị ăn hiếp như vậy?
Duy Duy cố
nuốt nỗi oán hờn của quá khứ xuống, khi môi anh ấn lên môi mình lần nữa. Anh đè trên người cô, động tác chậm lại một nhịp. Duy Duy vui mừng muốn ngồi dậy… Ngờ đâu, kế hoạch chưa kịp thực hiện thì cô đã bị ‘nuốt gọn’, không kịp thở.
Tuy nhiên, dường như anh đã cảm nhận được sự thù hằn của cô, nên nụ hôn lúc này dịu dàng uyển chuyển như những nốt đàn
dương cầm.
“Thỏ Thỏ khốn kiếp! Đồ chết bầm!”
Bị đè ra
hôn mãi, thoát chưa được, nên cô chộp lấy cơ hội mắng lời thô tục. Đồng
thời cái miệng ‘bẩn’ ấy vẫn bị môi anh che kín như cũ. Càng quá đáng hơn là: Người nào đó cho rằng chỉ hôn thôi không đủ, bàn tay bắt đầu cởi bộ quần áo ướt trên người cô.
“Đừng có mượn rượu giả điên nhé! Cấm anh bắt nạt con gái nhà lành!”
Rốt cuộc Duy Duy chịu hết nổi, quát lớn:
“Nếu anh cứ như thế, đến chết em cũng mãi mãi không tha thứ cho anh!”
Nếu anh cứ tiếp tục điên cuồng, cô sẽ liều cái mạng nhỏ này với anh! Nhưng
cô vừa quát xong, bỗng dưng toàn bộ động tác đều ngừng lại.
Tiêu Đồ lăn đùng ra trên người cô. Rồi sau đó nghe được tiếng ngáy ngủ đều đặn…
Duy Duy vật lộn chống đỡ, đẩy ngọn ‘núi lớn’ ra khỏi người mình, rồi vội vàng ngồi dậy.
Cả căn phòng chỉ còn tiếng hít thở nhịp nhàng. Anh thật sự đang ngủ sao?
Duy Duy ngồi bên cạnh, quan sát đôi mắt đang nhắm nghiền của anh mà dở
khóc dở cười.
Cô không hiểu? Thật sự không hiểu gì sao? Trên thực tế, cô chỉ là cố tình không hiểu.
Duy Duy tự biết tâm hồn mình chẳng có sự ngọt ngào nào cả. Trong ngực cô
chứa một trái tim hoang lạnh. Từ bé, cô đã biết mình muốn thứ gì và
chẳng cần thứ gì. Tất nhiên, Tiêu Đồ không phải là mẫu người mà cô mong
ước.
Để tránh làm anh bị cảm lạnh, Duy Duy đứng dậy giúp anh cởi bỏ chiếc áo ẩm ướt ra và đắp lên tấm chăn ấm. Hoàn tất mọi việc xong,
hơi thở của cô vẫn chưa từng vấp váp lấy một giây.
Cô có thể tốt với anh đến mức bể tim nát gan, nhưng muốn mối quan hệ giữa họ tiến thêm một bước là điều không thể.
Mất đi hơi người, Duy Duy cảm thấy lạnh lẽo hẳn… Trái tim cũng lãng đãng
một sự mất mát mơ hồ, nhưng cũng chứa sự hờ hững, thờ ơ.
Chiếc
gương trên bàn trang điểm, phản chiếu bóng cô với bộ đồ ẩm ướt và gương
mặt lạnh nhạt. Xem ra, cô nên chinh phục bác sĩ Triệu sớm hơn, mau chóng có được hạnh phúc của riêng mình.
Về phần Tiêu Đồ…
Ở
trong mắt cô, mọi thứ đều là trò hề, đều là lỗi lầm của sự cô đơn tạo
nên. Chờ đến khi anh gặp được một người con gái mang niềm hạnh phúc tới
cho mình, tự nhiên anh sẽ trở lại bình thường.
Yêu hay không yêu, lòng cô hiểu rất