
iệc
anh được mời đến Mỹ là vì có người muốn ra oai đánh phủ đầu và biểu thị
công khai quyền sở hữu.
“Nghe em giải thích đi!” Duy Duy sống chết nghĩ cách thoát khỏi.
Tiêu Đồ lập tức nhận ra! Cô giãy dụa không ngớt, làm anh thở hổn hển mệt
nhọc. Nhưng anh phớt lờ, dùng hết sức đè áp đôi mắt như sắp phát lửa
giận của Duy Duy xuống.
Trái tim anh đau đớn tột độ, cuống họng gay gắt tới mức ngửi được mùi máu tươi. Nhưng anh mặc kệ!
“Tiêu Đồ, thả ra! Anh đừng có quá đáng như vậy! Có tin em sẽ đánh anh hay không?” Duy Duy tức giận quát.
Thấy A Thiết không cho cô cơ hội giải thích, khổ sở cất bước ra khỏi phòng.
Duy Duy cũng đi theo lo lắng không ngớt. Cô ghét nhất nạn bạo hành gia
đình, nhưng giờ phút này, mắt cô đ ngàu muốn đánh người!
Cô có
thể đánh thắng Thỏ Thỏ, nhưng khi nhìn chiếc xe lăn trống trơn, cô bỗng
nhiên nhớ tới lời căn dặn của Hi Hi: Một ngày trước, anh trai vừa trải
qua cuộc phẫu thuật lớn, chị phải yêu thương, chiều chuộng anh trai
nhiều hơn.
Mặc dù Tiêu Đồ cố tình che giấu, nhưng chỉ liếc mắt một cái, Duy Duy cũng nhận sự yếu ớt gần như dậy không nổi của anh.
Bây giờ, không phải Duy Duy bỏ mặc anh, mà là cô đang bị anh làm ‘đau’ đến
thảm thương! Do vậy, cô chỉ còn cách dùng lời lẽ ngon ngọt, đẩy cái tên
lì lợm này sang một bên.
Nhìn cô lo lắng cho ‘con khỉ đột’ to
lớn kia, trái tim Tiêu Đồ cay đắng vô hạn. Anh không bực tức, trái lại
trên đôi môi tái nhợt ẩn hiện một nụ cười khó hiểu, anh bình tĩnh lên
tiếng:
“Duy Duy, thì ra em đang tức giận.”
Duy Duy bị nụ cười bí ẩn biến thành ngơ ngác, quên mất giãy dụa, hỏi lại:
“Em tức giận cái gì?”
“Đêm trước khi anh đi Mỹ, chúng ta đã ngủ với nhau.” Anh nhắc nhở cô.
“Vâng?” Duy Duy nhíu mày nghi hoặc.
Có điều này thật, như vậy thì sao?
A Thiết chuẩn bị ra khỏi căn phòng sang trọng đó, thì bước chân cứng lại, vì cụm từ ‘ngủ với nhau’ vừa được thốt ra.
“Chúng ta đã bàn qua, em muốn tiễn anh ra sân bay, nhưng nửa đêm anh rời đi mà không có lời từ biệt với em…” Dưới ngọn đèn hiu hắt, ánh mắt của anh
chứa những tia ngấm ngầm làm cả người Duy Duy run rẩy.
Đó là do anh phát bệnh nên không thể chào từ biệt, nhưng sao bây giờ anh lại cố ý nhắc đến vấn đề này?
“Vì vậy, em tha thứ cho anh được không?” Anh chân thành nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng dùng đôi môi mềm mại hôn khẽ lên mu bàn tay cô, nói hết lời tâm
sự.
“Đừng tức giận, cũng đừng cố ý gây sự hay tìm người khác đến chọc giận
Cô cố ý gây sự và tìm người khác đến chọc giận anh? Toàn thân Duy Duy nổi
hết da gà, không hiểu anh đang nói nhăng nói cuội điều gì.
Anh dùng giọng điệu nhẹ nhàng, kiên nhẫn xoa dịu sự bực tức của cô:
“Duy Duy của anh! Đừng vì giận hờn mà đi đùa giỡn với tình cảm của người vô tội, được không?”
A Thiết thở một hơi lạnh toát, bả vai run lên bần bật, khi thấy cả hai
người không coi ai ra gì, ngang nhiên bày tỏ những cử chỉ âu yếm thầm
kín.
Buồn nôn và ghê tởm tới mức Duy Duy sắp ói ra! Khi Tiêu Đồ dứt lời khoảng năm giây sau, cô mới kịp hiểu hết ý nghĩa của nó.
Hỏng bét! Lại thêm một sự hiểu lầm động trời nữa!
Quả nhiên, A Thiết bước vội ra khỏi cửa.
Duy Duy không còn nể nang, cô thô lỗ hất thân thể gầy yếu chỉ có da bọc
xương của Tiêu Đồ ra. Vì cô dùng quá sức, nên anh bị đẩy ra một đoạn khá xa.
Cú đẩy của Duy Duy trúng ngay miệng vết thương mới mổ, làm
toàn thân anh đau đớn dữ dội, đau đến mức anh gần như không đứng dậy
nổi.
“Khụ… khụ… khụ.” Anh cong người, ho khan kịch liệt.
Anh vừa trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, cơ ngực vẫn còn dùng miếng Inox
cố định giữ lấy. Và hiện giờ, nó có thành công hay không vẫn là nổi ám
ảnh đeo bám anh.
Anh không thể ho, nếu còn tiếp tục ho, anh sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
“Khụ… khụ… khụ.” Anh đau, đau như ai cào xé, đau đến chết lặng.
Tuy nhiên, Duy Duy không hề liếc mắt nhìn dù chỉ một lần. Cô đã sớm quen
thuộc cái cách xảo quyệt của anh, nên chỉ kéo tay bạn trai, cố gắng tìm
lời giải thích:
“A Thiết, anh hãy nghe em nói, sự việc không phải như thế đâu!” Cô bị người nào đó hãm hại toi mạng rồi!
“Còn gì để giải thích? Tôi từng nói qua, tôi không nên đến Mỹ. Em vất vả kéo tôi qua đây là muốn tôi làm đạo c xem hai người yêu nhau cãi vã sao?” A Thiết phẫn uất vừa khóc vừa kể lể hết ý của mình.
“Khụ… khụ… khụ.” Tiêu Đồ vẫn còn chưa dứt cơn ho.
“Chu Duy Duy, em khinh người quá đáng! Tôi biết mình không xứng với em,
nhưng tôi cũng cha sinh mẹ dạy, các người ỷ có tiền muốn trêu đùa tôi
như vậy sao?”
Một chuyến du lịch sang Mỹ, đã làm A Thiết – anh hiểu được trọn vẹn câu nói: ‘Con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga’.
“Không phải thế, anh nghe em giải thích đi…” Thật tình, chính cô cũng chẳng biết nên giải thích như thế nào.
“Xem như tôi xin em, xin các người buông tha cho tôi! Chu Duy Duy, chúng ta
chia tay từ đây!” Làm đàn ông không dễ rơi lệ, vì chưa chạm tới mức bi
thương. Nhưng khi thốt ra lời cuối cùng, ‘con khỉ đột’ to lớn đã bật
tiếng khóc nức nở, lưu một giọt nước mắt oán hờn.
Rất thích ý! Tiêu Đồ cúi đầu cười, nụ cười đau xót như ngực mình sắp nứt ra.
“A Thiết! Đừng mà!” Duy Duy năn nỉ đuổ