
dài bên trên còn đọng một giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, khuôn mặt
đáng thương, khuôn mặt ít ai thấy được, làm Vệ Cung Huyền thiếu chút nữa phun máu mũi.
Anh cười ôm Nguyễn Mộng, ôm cô vào lòng thật chặt, cọ nhẹ cái mũi nhỏ nhắn.
“Không đau không đau, ông xã nhẹ một chút.”
Trong ngực ôm bánh bao yếu ớt, anh dục hỏa mười phần cũng không thể phát
tiết, cuối cùng không còn cách nào khác đành vừa ôm vừa dụ dỗ, dụ dỗ cho tốt lại hôn tiếp.
Cảm giác ôm cô không giống trước kia, trước
kia giống như ôm một cục gạo nếp, hiện tại giống như ôm một khúc sườn,
cô thật sự quá gầy, toàn thân không có hai lạng thịt, anh vẫn thích bộ
dáng bánh bao trước kia, bánh bao trắng trẻo mập mạp.
Anh không
dụ dỗ thì không sao, càng dụ dỗ Nguyễn Mộng càng muốn khóc, cô cũng cảm
giác mình kỳ lạ, kiếp trước không ai dụ dỗ không ai quan tâm, cô không
phải vẫn sống được sao?
Cô thả tay xuống, từ từ đến gần Vệ Cung Huyền, ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong cổ anh:
“Thật xin lỗi …”
Thật xin lỗi, em không thể nói cho anh biết chân tướng sự tình, thật xin
lỗi, tha thứ cho lòng tham của em, thật xin lỗi, em yêu anh…
“Về sau nhớ ngoan một chút, được không?”
Vệ Cung Huyền vuốt ve eo nhỏ mềm mại, đầu ngón tay không ngừng ở trên làn
da trắng nõn của cô sờ loạn, biết cô đã nghĩ thông suốt. Mặc dù có lúc
xung đột có lúc say tình thú cùng nhau, nhưng dám mở miệng nhắc chuyện
ly hôn…
Chuyện đó đừng hòng. Anh yêu thích bộ dáng cô ngoan ngoãn đáng yêu, giống như một quả tuyết lê thơm mát, anh muốn giấu ở trong
lòng mà yêu thương.
“Nếu không anh liền đem em nhốt ở trong nhà, chỗ nào cũng không được đi, ly hôn nghĩ cũng đừng nghĩ tới.” Nguyễn Mộng thật biết điều ngoan ngoãn gật đầu, Vệ Cung Huyền hiện tại
cũng nghẹn đến muốn phát bệnh, anh chịu đựng dục hỏa đốt người nói với
cô lâu như vậy, không bị nghẹn cũng đã là một kỹ tích, lập tức không
chịu nổi nắm eo nhỏ mảnh mai di chuyển.
Nguyễn Mộng ôm cổ anh
cắn răng không dám kêu ra tiếng, cô vừa rồi thật sự đã chọc giận đại
thần, may nhờ cô kịp thời nhận sai, nếu không tối nay nhất định sẽ là bi kịch.
Phía dưới bị va chạm rất lợi hại, vừa ngứa vừa khó chịu,
nước trong bồn tắm thỉnh thoảng theo động tác của anh đi vào trong thân
thể, mặc dù là nước ấm, nhưng Nguyễn Mộng vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Cô ô ô muốn Vệ Cung Huyền ôm cô đi ra ngoài, Vệ Cung Huyền cũng không làm
khó cô, giữ chặt hông của cô, nâng người lên, đôi môi gặm cổ và xương
quai xanh Nguyễn Mộng, dễ dàng lật cô lại, chống đỡ ở trên tường, sau đó từ phía sau vọt vào trong cơ thể cô.
Mặc dù trong phòng tắm rất ấm áp, trên vách tường cũng phủ một tầng hơi nước ấm áp, nhưng da thịt
trần trụi tiếp xúc trực tiếp vẫn cảm thấy lạnh run.
Nguyễn Mộng
sợ run cả người, ngực đè ở trên tường rất khó chịu, cô giùng giằng suy
nghĩ muốn nhúc nhích, lại bị Vệ Cung Huyền ấn chặt, cả người bị đính
trên tường.
Có thể bởi vì cô quá lùn, anh làm có chút phiền
toái, Nguyễn Mộng chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng, mũi chân rời khỏi
đáy bồn tắm, giẫm nước trong hư không, — Vệ Cung Huyền nhấc cô trên tay, theo mỗi lần va chạm kịch liệt, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Cô sau khi gầy giống như con mèo nhỏ, một cái có thể nhấc lên, không hao tốn một chút hơi sức.
Nguyễn Mộng dựa trên tường uất ức hừ hừ, thân thể treo lơ lửng khiến cô không
thấy an toàn, dù phía sau là lồng ngực Vệ Cung Huyền cô cũng cảm thấy sợ hãi. Một cái chân bị anh nâng lên, đặt ở trên thành bồn tắm, tư thế này thật sự quá bất nhã rồi, đáng tiếc sức lực không đủ lớn, chỉ có thể mặc người khác khi dễ.
Bị va chạm vài cái Nguyễn Mộng chịu không
được, đùi và xương sống thắt lưng cô mềm nhũn, bốn phía không có vật nào để cô níu lấy hờn nữa hơi nước bốc lên, nhìn giống như một giấc mơ
“A Huyền… A Huyền… Anh chậm một chút, chậm một chút!”
Híp mắt lại, nước mắt lưng tròng.
Vệ Cung Huyền khẽ cười tay để lên gáy cô, môi mỏng cắn lỗ tai trắng noãn:
“Chậm một chút sẽ không thư thái.”
Trừ một cái chân đạp trên bồn tắm.
Nguyễn Mộng cả người giống như móc treo lơ lửng giữa không trung, vách tường
ướt nhẹp căn bản một chút tác dụng cũng không có, nhiều lần cô thiếu
chút nữa trượt xuống, lại bị anh nâng lên, thật sự là quá kích thích,
Nguyễn Mộng thiếu chút nữa ngất đi.
Thật vất vả bỏ lệnh cấm, Vệ
Cung Huyền dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, huống hồ cô vừa mới
nói mấy lời ngu ngốc kia chọc anh tức giận.
Bàn tay xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Mộng lại:
“Bảo bối ngoan, em nhìn trong gương xem.”
Nguyễn Mộng mờ mịt nhìn qua, trong phòng tắm không chỉ có gương rửa mặt, ở bồn rửa mặt bên cạnh còn có một tấm kính lớn soi toàn thân.
Hiện
tại phía trên mặc dù che phủ một tầng sương mù, nhưng loáng thoáng có
thể thấy hình ảnh người phụ nữ nhu nhược bị đặt trên tường tùy ý chiếm
đoạt. Thật là mất mặt, giống như đang xem phim người lớn.
Nguyễn Mộng phe phẩy đầu không chịu nhìn, nhắm chặt mắt lại, Vệ Cung Huyền
cũng không cưững bách cô, động tác gia tăng, trong bồn tắm nước từ từ
giảm bớt, nhưng Nguyễn Mộng vẫn không thể từ trên tường lu