80s toys - Atari. I still have
Sống Chung Với Mẹ Chồng

Sống Chung Với Mẹ Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322601

Bình chọn: 10.00/10/260 lượt.

anh ấy bị tẩy não

rồi không.

- Được rồi, Tùng Phi thế là tốt lắm rồi, với cái tính cách đanh đá

ấy của cậu, cả ngày người ta nhường nhịn cậu, cậu đừng khiến anh ấy khó xử nữa.

- Cậu lại còn nói tớ à, lúc nào cũng cả mớ đạo lý.

Đúng thế! Người trong cuộc thì mê, bản thân mình khi phải rơi vào

trường hợp tương tự, vì sao cũng chẳng có tí trí tuệ nào nữa? Ngày trước khi cô

buồn bã thì đều là Mai Lạc an ủi cô, giờ Mai Lạc biến thành người kể khổ, còn

Hy Lôi thì như một bác sĩ tâm lý, thực ra cô cũng là bệnh nhân mà! Bác sĩ không

thể tự chữa bệnh cho mình có lẽ là đạo lý này.

Mai Lạc nhanh chóng được xuất viện, xin cơ quan nghỉ phép để ở nhà

dưỡng thương. Chiến tranh với bà mẹ chồng cũng cứ thế tiếp diễn. Phản ứng thai

kỳ giai đoạn đầu đã bớt dần, cô lại thấy ngon miệng trở lại, lúc nào cũng đói,

trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ tới những món ăn ngon, ngày nào Mai Lạc cũng

phải nói với mẹ vài lần:<>

- Mẹ, nấu ăn đừng cho thêm nước được không? Nấu ăn cho thêm ít dầu

được không?

Còn bà lão thì ngày nào cũng hỏi con trai:<>

- Đã tìm được người quen chưa? Bao giờ thì đi siêu âm?

Tùng Phi ngày nào cũng phải đau đầu đối phó với mẹ và vợ, mệt mỏi

vô cùng.

Cuộc sống của Hy Lôi vẫn khó chịu như thế.

Từ sau khi mẹ chồng lấy tiền để đầu tư cổ phiếu, không bao giờ cô còn

nghe thấy thông tin cổ phiếu lên hay xuống nữa. Mẹ chồng cô thì dường

như ngày càng quan tâm tới sự thay đổi của cô, Hy Lôi hơi mệt mỏi, đau

đầu hay sốt là bà lại vô cùng căng thẳng, đưa Hy Lôi đi khám bệnh, rồi

hỏi bác sĩ bằng giọng điệu vô cùng mong mỏi:

- Có phải cháu nó mang thai không ạ?

Nếu nhận được câu trả lời phủ định, mặt bà lập tức sa sầm xuống, lẩm bẩm nói:

- Lạ thật!

Tháng nào Hy Lôi cũng “bị” rất đúng ngày, mẹ chồng nếu nhìn thấy băng

vệ sinh trong thùng rác là mặt lại sưng lên như bị ai đánh, mấy ngày

liền đá thúng đụng nia. Hy Lôi ở nhà lúc nào cũng phải thận trọng, không dám nổi giận, cuối cùng tìm được nguồn gốc “căn bệnh” của bà, khi kinh

nguyệt tới, băng vệ sinh thay ra cũng không dám vứt vào thùng rác mà

nhét vào túi rồi lúc nào ra ngoài thì vứt.

Cuối cùng mẹ chồng không nhịn được nữa, sau bữa tối, nhân lúc bên cạnh không có người, bà thận trọng hỏi:

- Hy Lôi, có phải con bị bệnh gì không, hay là đến bác sĩ khám xem sao?

- Dạ không có! Con khỏe lắm, mấy hôm nay có bệnh tật gì đâu. - Hy Lôi không hiểu mẹ chồng nói thế là có ý gì.

- Ý mẹ là có phải con mắc bệnh gì như kiểu vô sinh mà con không biết, đi khám xem sao nhé.

Lúc này Hy Lôi mới hiểu ý của mẹ chồng, vừa xấu hổ vừa giận:

- Không có, không đâu.

- Thế con còn uống thuốc tránh thai nữa không?

- Không, không ạ! - Hy Lôi lập tức lắc đầu.

- Lạ nhỉ! Thế sao bây giờ vẫn chưa có thai! - Mẹ chồng vừa ra ngoài,

vừa lẩm bẩm nói, sau đó quay lại nhìn vào phòng Hy Lôi một cái, rồi lại

nói:

- Không được, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi khám.

Hy Lôi nghe mẹ chồng nói thế thì đau cả đầu.

Hơn 10 giờ tối Hứa Bân mới tiếp khách xong, say mèm quay về nhà, vừa

bước vào phòng đã nằm phịch xuống giường, nhìn Hy Lôi đang giận dữ nhìn

mình, Hứa Bân lại mượn hơi rượu, cười hỉ hả:

- Bà xã, bà xã, anh yêu em lắm, yêu em lắm!

Hy Lôi lắc lắc Hứa Bân, nói:

- Anh thực sự yêu em không?

- Yêu! - Hứa Bân lúc này đã hơi mơ màng, một âm thanh mơ hồ thoát ra từ cổ họng.

- Thế bọn mình thuê cái nhà rồi ra ngoài ở nhé.

Hứa Bân lại ngẩng đầu lên:

- Vì sao chứ? Em chê nhà anh không đủ tốt à!

- Không phải, mẹ anh bây giờ thấy em không có thai, nói là em bị vô

sinh, bắt em ngày mai đến bệnh viện kiểm tra, em không chịu nổi, em muốn chuyển ra ngoài.

- Được thôi, chuyển ra ngoài, chuyển ra ngoài!

- Thật không? Anh đồng ý rồi đấy nhé! - Hy Lôi kinh ngạc đẩy đẩy Hứa

Bân, anh đã vang lên tiếng ngáy đều đều, miệng lẩm bẩm nói gì đó, tất cả chỉ là những lời nói trong lúc say của anh thôi.

Trái tim Hy Lôi lại lạnh lẽo như băng.

2.

Ngày hôm sau là cuối tuần, bố chồng dậy từ sớm để đi tập thể dục, mẹ chồng thì sáng sớm đã gọi to ngoài phòng khách:

- Dậy thôi, dậy thôi.

Hứa Bân nghe thấy, lật người một cái rồi ngủ tiếp. Hy Lôi cũng nghe

thấy tiếng gọi của mẹ chồng, thấy Hứa Bân chẳng có phản ứng gì, cũng

thản nhiên ngủ tiếp.

Vừa mới nhắm mắt vào đã nghe thấy tiếng “cốc cốc”, Hy Lôi tưởng là âm

thanh do mẹ chồng quét nhà gây ra nên không để ý. Một lúc sau, tiếng cốc cốc dừng lại, cửa phòng ngủ cọt kẹt một tiếng, Hy Lôi lập tức tỉnh

giấc, ngồi dậy. Thấy mẹ chồng đang thò nửa người qua khe cửa, nói:

- Dậy đi, nhìn xem mấy giờ rồi!

Hy Lôi dụi mắt, mới 8 rưỡi sáng thôi mà. Hứa Bân cũng thức giấc, cằn nhằn:

- Ngày nghỉ cũng không cho người ta ngủ thêm một chút! Bực mình!

Mẹ chồng mặc kệ, lại nói:

- Hy Lôi, dậy đi, mẹ đưa con đi khám bệnh!

Hứa Bân thấy mẹ nói thế cũng tỉnh hẳn, hỏi Hy Lôi:

- Em bị ốm à, không khỏe chỗ nào?

Hy Lôi bực mình đẩy tay Hứa Bân ra:

- Không sao, vẫn khỏe lắm.

Mẹ chồng đi tới sát bên giường, kéo dài giọng nói:

- Có bệnh thì đi khám sớm, biết là mình mắc bệnh gì thì mới uống thuốc

được chứ, cho dù là có bệnh thì bố mẹ đều là người hiểu biế