
quê đi!
- Đúng, tớ không thể để người đàn bà đó hủy hoại cuộc sống của tớ
được. Tớ phải đòi lại lãnh thổ của tớ. Con quỷ Nhật Bản chúng ta còn đuổi đi
được, tớ không tin một bà già nhà quê mà lại tài giỏi hơn thế.
Mai Lạc nghiến răng nói, một lúc sau, lại toét miệng cười.
- Đi thôi, đi mua quần áo cho con gái nuôi của tớ nào.
Hai người lau nước mắt, lại nở nụ cười tươi tắn rồi đi ra khỏi nhà
hàng.
2.
Mua mấy bộ quần áo cho đứa bé, rồi mua cả váy bầu cho Mai Lạc, hai
người vui vẻ ra về. Mai Lạc kéo tay Hy Lôi:
- Đi nào, lên nhà tớ, gặp bà mẹ chồng của tớ. Bà ấy hiếu khách
lắm, thế nào lát nữa sẽ nấu cơm đãi cậu. - Dù sao Hy Lôi cũng không muốn về nhà
để nhìn bộ mặt sầm sì của mẹ chồng mình nên theo Mai Lạc tới nhà cô.
Tùng Phi vẫn đi làm thêm chưa về, mẹ chồng ra mở cửa, trông bà có
vẻ là người hiền từ, vừa thấp vừa gầy, trên mặt hằn rõ vết chân chim. Trên
salon còn để mấy bộ quần áo may từ vải hoa, đều là tay nghề của bà, đúng như
những gì Mai Lạc nói, điểm khác biệt giữa bà và mẹ Hứa Bân là bà rất hiếu
khách, thấy khách tới nhà, bà bèn mời vào nhà ngồi, nói chuyện rất nhiều, mang
mấy bộ quần áo nhỏ mà bà may ra cho Hy Lôi xem, Hy Lôi cũng nghe hiểu tiếng của
bà, ý là hỏi cô có đẹp không.
Hy Lôi xem kỹ lại, vải hoa là vải bông, đường may rất khéo, chỉ có
điều kiểu dáng và hoa văn hơi quê, nên cô chỉ nói:<>
- Đẹp ạ!
Bà lão cứ như thể gặp tri kỷ:
- Con nghe kìa, con nghe kìa, bạn con bảo là đẹp mà! Nó cứ nói là
cái này không đẹp, không đẹp bằng quần áo chó mặc, có ai nói con trai mình thế
không cơ chứ?
Mai Lạc không nhịn được lại chen ngang:
- Sao mẹ biết là con trai?
Vừa nãy bà lão nói chuyện với khách rất hiền hòa, khách khí, nay
bỗng dưng trở nên hằn học:
- Tôi nói đó là con trai thì là con trai, không phải con trai thì
chị không xong với tôi đâu.
Hy Lôi vội vàng cười giả lả:
- Bác ơi, tư tưởng của bác lạc hậu quá, bây giờ con trai hay con
gái đều như nhau, chẳng phải chúng ta đều là phụ nữ sao? Sao bác lại coi thường
bản thân mình thế?
Bà già nghe thấy thế, bỗng dưng giả bộ bị điếc:
- Cái gì? Cô nói gì thế?
Hy Lôi bất lực cười, bị Mai Lạc kéo vào phòng ngủ.
- Cậu xem cái dáng vẻ độc ác của bà ấy với tớ chưa? Lần nào tớ nói
với bà ấy là chưa chắc đã sinh được con trai thì bà ấy cứ như thể sắp ăn tươi
nuốt sống tớ đến nơi.
- Tùng Phi không nói gì sao?
- Bà ấy khôn lắm! Trước mặt con trai bà ấy, cho dù tớ nói gì cũng
vẫn tỏ ra rất hiền hòa, con trai vừa đi là thái độ thay đổi luôn. Cái lần mà
Tùng Phi giặt quần lót cho tớ ấy, lúc đó bà ấy chỉ mắng con trai vài câu, ngày
hôm sau lúc con trai không có nhà, nói với tớ là đồ đàn bà hư hỏng, tôi nói cho
chị biết, mấy món đồ bẩn thỉu của chị đừng bắt con trai tôi động vào, nếu còn
bắt nó giặt thì cẩn thận tôi lột da chị ra. Cậu nghe đi, mẹ chồng cậu biến thái
đến đâu thì cũng có bao giờ nói những câu như thế không?
- Trời ơi! - Hy Lôi trợn tròn mắt, - Bà ấy là phù thủy à?
Không lâu sau, quả nhiên bà lão bước vào phòng gọi họ ra ăn cơm,
Hy Lôi còn thoái thác:
- Cháu không ăn đâu ạ, cháu phải về nhà bây giờ.
- Cơm đã nấu xong xuôi rồi, ăn luôn ở đây đi. - Bà lão rất nhiệt
tình. Mai Lạc cũng đánh mắt ra hiệu cho Hy Lôi, Hy Lôi đành ngồi lại. Vừa nhìn
vào bàn ăn, chỉ có hai món ăn, đều đựng trong cái bát to như cái chậu.
Một bát là canh bí đao nấu sườn, chỉ thấy có bí đao, sườn thì được
hai, ba miếng, lại còn mặn chát nữa chứ. Mai Lạc hỏi:
- Mẹ, một cân sườn con mua sáng nay đâu?
Bà lão cúi đầu ăn cơm:
- À, ở trong nồi ấy, để dành cho Phi Phi! Nó chạy đi chạy lại bên
ngoài cả ngày, mệt, bảo nó ăn nhiều một chút, chẳng biết thương chồng gì cả,
lúc nào cũng chỉ biết ăn một mình.
Hy Lôi cười thầm trong bụng, điểm này thì bà ấy giống y như mẹ của
Hứa Bân.
Hy Lôi vốn dĩ ăn cơm rất ít, lại kén ăn, thức ăn mặn chát như thế,
mà cũng không được ngon lắm, bởi vậy cô chỉ ăn một bát cơm rồi nói là no rồi.
Mai Lạc nổi giận, tự mình chạy ra nồi nhặt sườn.
Bà lão lúc này mới để ý quan sát Hy Lôi, nói:
- Ăn thế mà đã no rồi à, con dâu bác phải ăn hai, ba bát mới no.
- Cô ấy giờ đang mang thai, ăn cho hai người mà bác, đương nhiên
phải ăn nhiều rồi.
- Nhìn cô gái này xem, nét mặt đẹp quá, vừa nhìn là biết có phúc,
chắc chắn sẽ sinh con trai. - Một câu nói của bà lão khiến Hy Lôi ngượng ngùng.
Bản thân cô mặc dù gầy nhưng đúng là mặt cô tròn trịa hơn Mai Lạc một chút.
Bà lão lại hỏi nhỏ:
- Tùng Phi nhà bác sau này mới quen cháu à?
Hy Lôi không hiểu ý bà, nói:
- Dạ vâng, cháu là bạn của Mai Lạc, hai người họ yêu nhau rồi thì
cháu mới quen Tùng Phi.
Bà lão có vẻ tiếc rẻ:
- Bác nói rồi mà, nếu không thì chắc chắn nó sẽ chọn cháu.
Câu nói này vừa thốt ra đã khiến Hy Lôi giật mình, vội vàng đứng
lên. Như thế này chẳng phải là đang phá hoại tình cảm giữa cô với Mai Lạc sao?
Mai Lạc lại gần, hiển nhiên là đã nghe thấy lời của bà lão, nhưng
không hề phật lòng.
Lúc tiễn Hy Lôi ra về, Mai Lạc nói:
- Thế nào, mở mắt ra chưa? Bây giờ nhìn con gái nhà hàng xóm cũng
thấy là hơn tớ, đều sinh được con trai, đều