
nh hình.”
“Ừ.”
Cố Nguyên lên tiếng đáp lại. Giọng của anh đột nhiên
trở nên rất gần, dường như vang lên từ lồng ngực, mang theo âm trầm nhè nhẹ. Tô
Dao cảm giác như hình dáng của Cố Nguyên trước mặt mình trở nên to lớn hơn, cô
lùi lại để tránh ra, nhưng sau lưng là chiếc ghế tựa ngăn lại khiến cô không
thể lui được nữa.
Hai tay Cố Nguyên nắm lấy hai tay nắm thành ghế, cúi
đầu nhìn người phụ nữ trước mặt. Cử chỉ, dáng điệu của anh khiến cho những sợi
tóc trước trán rủ xuống, khuôn mặt anh nghiêng nghiêng khoảng tối sáng, che
khuất mắt anh, cả gương mặt anh chìm trong bóng tối mờ ảo. Cố Nguyên nở nụ cười
nơi khóe môi nhưng cô nhìn không rõ. Khuôn mặt cô tỏ vẻ hoảng hốt khiến anh cảm
thấy vô cùng thích thú: “Dao Dao, anh phát hiện lần này quay lại em dường như
rất sợ anh.”
“Thế...thế ư?”
Tô Dao cố gắng kiềm chế để không run lên, hai tay nắm
chặt lấy miếng đệm bên dưới mà không hề hay biết cử chỉ của mình đã lọt gọn vào
mắt anh. Cố Nguyên cười, cũng là tiếng cười trầm đục ấy, dường như vang vọng ra
từ lồng ngực anh: “Anh biết em ngay từ khi em còn nằm trong bụng mẹ. Em nghĩ gì
lẽ nào anh không nhận ra sao?”
Cố Nguyên nhìn kĩ gương mặt Tô Dao. Ánh mắt anh quét
qua mắt cô, chiếc mũi nhỏ thanh tú, sau đó dừng lại trên đôi môi cô. Môi Tô Dao
hơi cong lên. Môi cô không thực sự đầy đặn nhưng cho người khác cảm giác giống
như một bông hoa với màu môi mọng ướt.
Yết hầu Cố Nguyên khẽ chuyển động.
“Em...em buồn ngủ rồi.”
Tô Dao lên tiếng, không thể cảm giác được cử chỉ của
người đối diện khiến cô vô cùng bối rối.
“Đừng cử động.”
Tiếng anh vọng từ phía trên đầu xuống. Tiếng anh có uy
lực gì đó khiến cô không thể phản kháng, vậy là cô nghe lời anh, ngồi yên không
động đậy. Cảm giác tim đập thổn thức một lần nữa quay lại. Tô Dao cảm thấy mình
dường như có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, hai tai cô
căng lên hết mức.
Hơi thở của anh thật gần. Tô Dao ngước đầu nhìn sát
vào Cố Nguyên. Cô dường như thấy anh nở một nụ cười thỏa mãn. Tô Dao giật mình
khoảng cách giữa hai người phải gần đến nhường nào thì cô mới thể nhìn rõ nét
mặt anh khi không mang kính!
Cố Nguyên khẽ cúi đầu, nhẹ hôn lên trán Tô Dao, cất
giọng thì thầm: “Em buồn ngủ rồi thì đi ngủ sớm đi, ngày mai là ngày đầu tiên
tới nhận việc, phải thật thoải mái.”
“...Vâng.”
Tô Dao ngồi yên không cử động, cử chỉ của Cố Nguyên
hơi chững lại, làn da dưới môi mềm ấm, sức nóng từ cơ thể và hơi thở ấy của cô
như đang khiêu khích với lý trí của anh. Cố Nguyên hít thật sâu, đứng thẳng
người, nhích sang bên, như một con cún con khẽ huých huých vào vai Tô Dao: “Đi
ngủ đi! Để máy tính anh dùng.”
Tô Dao cúi đầu, không nhìn Cố Nguyên, rảo bước tiến
nhanh tới cửa nhưng lại va mạnh vào cửa. Cô kêu “ây da” một tiếng, ôm đầu lùi
lại vài bước, đằng sau vang lên tiếng cười của Cố Nguyên.
Cố Nguyên lại gần, nhẹ nhàng đỡ Tô Dao đang bị ngã
dưới đất, nắm lấy bàn tay cô, hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang cô, nhè xoa lên
chỗ đau trên trán cô. Giọng anh cố nén tiếng cười: “Cửa để va thì không ra được
đâu, em phải mở cửa trước đã.”
Tô Dao ngượng ngùng, giơ tay muốn đẩy Cố Nguyên ra xa,
nhưng anh vẫn giữ chặt tay cô, cử chỉ đó đột nhiên bị chặn lại.
Anh đứng chắn toàn bộ ánh sáng trong căn phòng. Cô
càng không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, huống hồ anh còn giơ cánh tay vừa xoa
trán vừa che mắt cô lại.
Sau đó cô cảm nhận được hơi thở của anh.
Không phải là ảo giác, cô nghĩ là cô biết anh muốn làm
gì lúc này. Hơi thở cháy bỏng cả gian phòng. Cô không phải là một thiếu nữ chưa
từng trải, chỉ là không nghĩ rằng giữa anh và cô có thể xảy ra điều đó.
Bởi vì nhiều năm sống cùng nhau khiến họ nảy sinh tình
cảm hay là anh nảy sinh ảo giác nào đó với cô trong khoảnh khắc này? Hay đây là
sự kích động sinh lý bình thường của đàn ông?
Cô bất giác lùi lại nửa bước nhưng sau lưng là cánh
cửa lớn kiên cố. Cô không còn đường nào khác để lùi nữa.
Giữa họ dường như không có giới hạn như những đôi nam
nữ thông thường. Một phần là vì cùng sống với nhau từ bé, tình cảm nhiều năm
khiến họ bớt đi phần xa lạ; một phần là vì làm vợ chồng với nhau hơn sáu năm
trời nên những cử chỉ gần gũi thân thiết hơn tình bạn nhưng chưa đến mức độ
thân thiết như giữa hai vợ chồng là điều không hiếm
Thế nhưng trường hợp này lại khác. Tô Dao dường như
nghe rõ từng nhịp tim của Cố Nguyên đan xen vào những nhịp tim hoảng loạn trong
cô, cô thấy tai mình dường như ù đi.
“Mèo con ngốc.”
Tiếng anh thì thầm bên tai cô. Rồi đột nhiên, anh rút
bàn tay đang bịt mắt cô lại, giọng tỉnh bơ như không: “Mắt mà không nhìn thấy
gì thì cũng coi như chẳng có ý nghĩa gì, dứt khoát phải bịt mắt em lại khiến
cho em phải lần đường để đi.”
Anh lùi lại vài bước, ngọn lửa uy hiếp người khác toát
ra từ anh cũng lùi dần. Tô Dao thở phào nhẹ nhõm, cố nén trái tim đang đập loạn
nhịp, xoay người mở mạnh cánh cửa. Ánh sáng từ phòng khách chiếu vào khiến cô
trấn tĩnh lại, ánh sáng phá vỡ bóng tối bao trùm, làm tan đi hơi ấm vương vấn
cả hai trong khoảnh khắc ấy.
Tô Dao