Sống Chung Sau Ly Hôn

Sống Chung Sau Ly Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323381

Bình chọn: 9.5.00/10/338 lượt.

sửa, Tô Dao và Cố Nguyên đã ly hôn, hộ khẩu của cô và Tô Thư

vẫn chưa có nơi để tách. Nếu Tô Dao tìm được việc thì mới có địa chỉ để làm hộ

khẩu và nhận hồ sơ. Vì vậy, đây là một việc rất g

Cố Nguyên là một nhiếp ảnh gia có chút tiếng tăm, sau

khi đến Nam Thành, anh mở một văn phòng riêng. Ý của anh lúc đầu là để Tô Dao

tới văn phòng làm việc, nhưng Tô Dao không đồng ý. Cô không muốn quá dựa vào

đàn ông, cho dù là Cố Nguyên cũng không. Hơn nữa, tự mình tìm một công việc

cũng có nghĩa là mở ra quan hệ xã hội của chính mình tại thành phố xa lạ này,

không phải lúc nào cũng gắn lấy Cố Nguyên.

Trong sáu năm kết hôn, hai người luôn trong tình trạng

xa nhau nhiều hơn là sum họp. Cố Nguyên giống như một cơn gió, hễ đi là đi hơn

nửa năm mới về. Qua những bức ảnh mà anh chụp có thể thấy không nơi nào là

không có bước chân của anh. Từ nơi phồn hoa như New York tới nơi hoang dã như

rừng rậm châu Phi, thậm chí tới thảo nguyên Australia, đỉnh núi Himalaya đều có

bước chân anh qua.

Năm trước, Cố Nguyên tới Nam Thành. Ban đầu anh chỉ

định đi qua, không ngờ lại mua nhà và mở văn phòng ở đây, chuẩn bị an cư. Thế

rồi Tô Dao cảm thấy thời cơ đã chín mùi, bén tát nước theo mưa, quyết định tới

Nam Thành sinh sống cùng Cố Nguyên, đưa theo con gái nhỏ Tô Thư tới nơi này.

Tô Dao đồng ý rời xa gia đình. Huống hồ Nam Thành cách

thành phố mà hai người sinh sống không xa. Nếu lái xe thì chỉ hơn bốn tiếng là

tới. Ngày lễ tết về thăm nhà, thăm họ hàng người thân rất thuận tiện. Điều quan

trọng là sống ở đây sẽ tránh được sự xét nét từ gia đình, có thể dễ dàng giấu

gia đình việc ly hôn với Cố Nguyên để mọi người không can thiệp quá sâu.

Buổi tối, khi Cố Nguyên về nhà, Tô Dao đang vừa xào

rau vừa hát trong bếp, Tô Thư thì đang ngồi trên thảm nhà xem phim hoạt hình

“Cừu vui vẻ và sói xám”, căn phòng tràn ngập bầu không khí an lành, hạnh phúc.

Thấy ba về, Tô Thư vứt đồ chơi trên tay đi, nhào về

phía ba, Cố Nguyên dang tay đón lấy con, xoay một vòng trong không trung, khiến

Tô Thư cười khanh khách.

“ Chúng ta xem mẹ đang nấu món ngon gì nào?”

Cố Nguyên bế Tô Thư nhẹ bước vào cửa nhà bếp, nhìn nét

mặt của Tô Dao, anh nói: “Hôm nay trông em rất vui?”

“Anh đoán xem?” Tô Dao quay lại cười với Cố Nguyên,

huơ huơ chiếc muỗng xào trong tay: “Em đã được nhận vào làm việc rồi.”

“Lợi hại!” – Cố Nguyên cười – “Vừa đến chưa được một

tuần, thế mà đã mở ra một vùng đất cho riêng mình rồi. Thực là phụ nữ thời đại

mới, năng động và thích ứng giỏi!”

“Thôi được rồi, đừng cười em nữa.”

Tô Dao cầm bát đũa đi ra ngoài: “Đợi lát nữa điện

thoại cho ba mẹ, kể cho mọi người nghe về tình hình của chúng ta ở đây. Ngày

mai em đến công ty nhận việc, phải gửi hộ khẩu, hồ sơ. À, đúng rồi, em nhờ một

dì đến giúp việc. Ngày mai anh đưa Tô Thư tới văn phòng của anh nhé. Em nhờ dì

ấy đến trực tiếp chỗ anh, anh xem nếu được thì anh quyết định. Anh nhớ là để dì

ấy đi kiểm tra sức khỏe và thông tin lý lịch nhé.”

“Ừ.”

ôm Tô Thư ngồi xuống bàn ăn: “Ngày mai Tô Thư đi chụp

ảnh với ba, có vui không?”

“Vui ạ!”

Tô Thư xoay người muốn xuống, Cố Nguyên đặt con bé

ngồi xuống ghế, để mặc nó thò tay bốc đồ ăn, ngẩng đầu nhìn Tô Dao: “Ngày mai

em chính thức đi làm?”

“Dự tính là đến để nhận việc thì chắc là chính thức đi

làm luôn! Chúng mình xem chọn trường mẫu giáo cho con trong mấy ngày này đi

anh. Em nghe người ta nói trường mẫu giáo song ngữ ở cạnh khu chúng ta dạy rất

tốt. Chút nữa chúng ta qua đó xem nhé.”

“Ừ.” – Cố Nguyên không phản đối – “Em đi làm cũng bận.

Đừng vội vàng về nhà nấu ăn nữa, bảo dì giúp việc làm là được rồi. Con tan

trường anh sẽ đi đón. Em cứ đi làm chăm chỉ, đừng lo lắng gì nhiều.”

“Vâng.”

Tô Dao cười với Cố Nguyên: “Làm khổ anh quá.”

Sau khi ăn xong, theo thường lệ, Cố Nguyên trông con

còn Tô Dao thu dọn, Tô Thư và ba ngồi ở thảm trong phòng khách chơi xếp hình.

Tô Dao làm xong phần việc của mình rồi đi vào phòng đọc sách, xem xét lại những

phần việc của mình rồi đi vào phòng đọc sách, xem xét lại những tài liệu liên

quan tới công ty mà ban ngày đã tìm kiếm được. Mải mê đọc, bất giác đã mười

giờ, phải đến khi Cố Nguyên đẩy cửa thư phòng, Tô Dao mới chợt giật mình, gỡ

kính xuống xoa xoa sống mũi: “Tô Thư ngủ rồi à anh

“Ừ.”

Cố Nguyên dựa người đứng ở cửa, ánh đèn từ phòng khách

chiếu vào anh, hắt xuống nền nhà chiếc bóng thật dài. Cố Nguyên tiến lên một

bước rồi đóng cửa lại. Tô Dao đeo kính, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang tiến

về phía mình.

“Đêm đã khuya rồi, em đừng đọc quá nhiều tài liệu nữa.

Nhìn nhiều quá thị lực sẽ yếu đi, em bị cận như thế chưa đủ hay sao?”

Cố Nguyên bước lên trước, gỡ chiếc kính trên mặt Tô

Dao xuống. Tô Dao làm động tác ngăn lại thì bị Cố Nguyên đẩy nhẹ ra. Cử chỉ của

anh rất tự nhiên, khiến Tô Dao phút chốc trở nên bối rối.

Kính bị tháo xuống, với ánh sáng yếu ớt trong phòng,

Tô Dao cố nhìn cũng không rõ nét biểu cảm trên khuôn mặt anh. Tô Dao cười, đôi

chút gượng gạo: “Em...em tìm ít tài liệu để đọc, chuẩn bị càng đầy đủ thì sẽ

càng có khả năng kiểm soát tì


XtGem Forum catalog