
hững dòng suy nghĩ trong
đầu. Cảm giác nhẹ nhõm sau khi phỏng vấn dần dần dâng lên. Đi siêu thị mua ít
đồ thôi! Về nhà làm một bữa tối thật ngon cho Tô Thư mới được.
Tô Dao không biết, ngay từ lúc cô bước vào phòng phỏng
vấn, Hứa Đông Dương cứ nheo mắt nhìn cô, mỗi cử chỉ hành động của cô đều như
đâm vào tim anh.
Thật không ngờ, thật không ngờ. Đã sáu năm rồi, vậy mà
anh lại tình cờ gặp cô trong trường hợp này.
Theo như sự hiểu biết của anh về cô, cô tất nhiên sẽ
tháo cặp kính của mình, nhìn mọi vật mờ mờ ảo ảo để giảm bớt áp lực. Nếu vừa
rồi cô nhìn rõ anh trong số những vị giám khảo, không hiểu rõ cô có thể tự trấn
tĩnh được nữa không?
Cố, mang họ chồng. Thật là một người phụ nữ truyền
thống. Hứa Đông Dương nhếch khóe môi cười lạnh. Trong đầu anh chợt hiện lên
dáng vẻ kinh ngạc và thất thần của cô trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng anh,
cảm thấy mình không thểên nhẫn ngồi lại được nữa, anh bèn đứng dậy. Mọi người
trong phòng ngạc nhiên nhìn ông chủ của mình, Hứa Đông Dương quét ánh nhìn qua
những người xung quanh, điềm tĩnh bàn giao công việc: “Mọi người tiếp tục, tôi
phải đi giải quyết một số việc.”
Hàn Thụy gật đầu, ra hiệu công việc phỏng vấn sẽ do
anh thay quyền đảm nhiệm. Hứa Đông Dương đẩy cửa bước nhanh ra ngoài phòng
phỏng vấn, hành lang bên ngoài đã mất hút từ lâu hình bóng người con gái đó.
Hứa Đông Dương khẽ cau mày, dựa vào bên cửa sổ lớn nhìn xuống dưới tòa nhà, rất
nhanh, một lần nữa anh lại đuổi kịp bóng hình của Tô Dao.
Xem ra sau khi hoàn tất phỏng vấn cô đã hoàn toàn
thoải mái, cởi bỏ chiếc áo vest ngắn khoác ngoài khi nãy, khoác hờ trên vai và
đứng ở trước lối vào tòa nhà nói chuyện điện thoại với ai đó.
Nụ cười nhẹ nhàng nơi đuôi mắt, khóe miệng cô khiến
trái tim Hứa Đông Dương thắt lại. Anh rướn thẳng người, nhìn cô đang đứng phía
dưới, nỗi đau giấu kín bao lâu nhói lên từ tận tâm can, cảm giác mạch máu như
căng ra, cuối cùng tích tụ lại nơi trái tim, hơi thở sâu dường như phá vỡ sức
mạnh hồi ức trong anh.
Hứa Đông Dương từ từ nắm chặt tay lại. Sáu năm rồi.
Anh từ cảm giác đau nhói tê tái, phẫn hận ban đầu trở nên lạnh lùng. Anh vốn
cho rằng cả cuộc đời này sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa, thật không ngờ cô lại
đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, điềm tĩnh, tự tại, dường như chưa bao giờ
quen biết anh, dễ dàng phá hủy sự băng giá suốt sáu năm qua trong anh.
Việc đầu tiên mà Tô Dao làm sau khi phỏng vấn xong là
gọi điện thoại cho Cố Nguyên. Hôm nay Cố Nguyên không đi làm, đưa con gái Tô
Thư đi công viên bách thú. Cô nhóc ở đầu điện thoại bên kia cướp lấy điện thoại
của ba, không ngớt kể cho mẹ nghe chuyện của mình. “ Cho khỉ ăn dưa nè, xem hà
mã tắm nè, chụp ảnh với gấu trúc nè, ý, còn nữa, ba còn mua kem cho con...”
Nghe Tô Thư huyên thuyên, ánh mắt Tô Dao vô cùng
Tô Thư là máu mủ cốt nhục của Tô Dao. Cô nhóc này từ
bé đã rất lanh lợi, thông minh đáng yêu, ai ai cũng quý. Tô Thư nói muốn ăn
thịt bò vào buổi tối, Tô Dao muốn đi siêu thị mua ít thịt bò loại thượng hạng
cho cục cưng.
Tô Dao không biết, mỗi hành động, cử chỉ của mình, mỗi
lời nói nụ cười đề lọt vào mắt người đàn ông đứng không xa ở phía sau lưng
mình.
Hứa Đông Dương dừng xe, tựa người vào thành cửa xe,
cúi đầu châm một điếu thuốc, nhìn Tô Dao dập điện thoại bước xuống xe bus rồi
đi vào siêu thị. Anh không vào theo, anh không vội vã xuất hiện trước mặt cô
lúc này.
Hứa Đông Dương nhẹ nhàng nhả khói thuốc theo hình vòng
tròn, nhìn từng vòng khói dần tan ra giữa những ngón tay mình, đột nhiên khuôn
mặt anh trở nên lạnh lùng, nơi khóe môi nhếch lên nụ cười nguy hiểm. Tô Dao,
nếu cô biến mất thì nên biến mất mãi mãi.
Lần này là cô tự tìm đến trước mặt tôi.
Khi Tô Dao ra khỏi siêu thị thì người đàn ông đứng bên
ngoài đã biến mất. Tô Dao không hay biết, cô vội vàng về nhà, khi đang lúi húi
trong bếp, Cố Nguyên và Tô Thư cũng đã về nhà. Con bé vừa vào nhà đã vứt hết
giày dép chạy ngay vào nhà bếp, ôm lấy chân mẹ không buông, nằng nặc đòi mẹ bế.
Tô Dao bế con gái lên, thơm vào hai má hồng hồng: “Đi chơi vui không con?”
“Vui ạ!” Tô Thư nghiêng đầu, nghịch ngợm cụng nhẹ vào
đầu mẹ, rồi dựa vào một bên vai Tô Dao, giọng nũng nịu: “Ba nói lần sau sẽ dẫn
con đi nữa.”
“Được rồi, lần sau mẹ và ba sẽ cùng đưa con đi.”
Tô Dao lại tiếp tục thơm vào má của con, bế con đi vào
nhà vệ sinh: “Mẹ đưa con đi rửa tay. Mẹ làm thịt bò thật ngon cho Tô Thư ăn
nhé, Tô Thư thích không?”
“Thích ạ...” Tô Thư theo Tô Dao vào nhà vệ sinh. Cố
Nguyên bước vào cửa, mỉm cười, đặt túi lớn trên vai xuống, quay vào bếp bày
những món ăn đã nấu xong ra phòng ăn.
“Hôm nay phỏng vấn thế nào?”
“Nói chung là tốt ạ! Cảm giác là giám khảo rất hài
lòng về em.”
Tô Dao vừa đáp vừa lau tay. Tô Thư không chần chừ gì
nữa, vội vàng nhào về phía bàn ăn, nhanh nhảu ngồi vào ghế với sự hỗ trợ của Cố
Nguyên, cầm ngay bánh burger thịt bò. Cố Nguyên nhìn Tô Dao cười cười: “Thật ra
em không đi làm thì anh nuôi hai mẹ con cũng đâu có vấn đề gì?”
Tô Dao ngồi xuống bên cạnh Tô Thư, lau dầu ăn dính bên
khóe miện