
khi nghe lời đề
nghị của Tô Dao. Sau đó anh bình tĩnh nghe cô phân tích, cảm thấy đây là một
biện pháp tốt để giải quyết khó khăn cho cả hai. Tô Dao muốn cho đứa bé một
danh phận chính thức, có bầu trước khi kết hôn, chưa nói đến việc gia đình nổi
tiếng gia giáo khắt khe như gia đình Tô Dao sẽ nổi giận như thế nào, cứ coi như
cô đã qua cửa ải này, nhưng còn giấy khai sinh? Hộ khẩu? Cô kiên quyết đòi giữ
đứa bé lại, nhưng nếu vậy thì bắt buộc phải có biện pháp giải quyết những vấn
đề này.
Cố Nguyên giống như một người anh ruột, cho cô cảm
giác hoàn toàn tin cậy. Còn Cố Nguyên thì sao? Anh bây giờ đang cần tiền. Hai
nhà họ Cố và Tô vốn là những gia đình có điều kiện kinh tế tại thành Bình
Thành, những mối quan hệ trong nhiều năm giống như một cây cổ thụ bám rễ sâu
trong đất. Nếu hai người kết hôn, riêng tiền mừng thu được trong đám cưới đã là
một khoản đáng kể. Đó là chưa kể đến khoản hồi môn của gia đình Tô Dao và khoản
tiền mừng cưới của gia đình Cố Nguyên. Có được khoản tiền này Cố Nguyên có thể
trả được hết món nợ từ trên trời rơi xuống.
Một cuộc hôn nhân hai bên cùng có lợi khiến hai người
cuối cùng cũng đạt được mục đích của mình.
Và như vậy, vừa qua Tết, hai người bèn nói chuyện
thẳng thắn với gia đình về việc kết hôn. Bố mẹ hai bên mặc dù hơi bất ngờ nhưng
vô cùng mừng rỡ. Thế là mồng một tháng năm năm đó hai người tổ chức đám cưới vô
cùng đình đám. Cuối tháng 12, Tô Thư được sinh ra đủ tháng đủ ngày. Mặc dù năm
sinh tháng đẻ của đứa trẻ rõ ràng không đúng như hai người đã kết hôn. Người
lớn hai gia đình mắt nhắm mắt mở cho qua những việc hai đứa làm trước hôn nhân,
đắm chìm trong niềm vui chào đón đứa cháu đầu tiên.
Cố Nguyên trả hết nợ, cùng với sự giúp đỡ của gia
đình, công việc làm ăn của anh ngày một thuận lời, dần dần đã đi vào quỹ đạo.
Cuộc sống được đảm bảo, Cố Nguyên lại tiếp tục theo đuổi niềm đam mê nhiếp ảnh
của mình và dần dần anh đã có chút tên tuổi trong làng nhiếp ảnh. Sau vài năm,
cha Cố Nguyên nghỉ hưu, Cố Nguyên giao lại việc kinh doanh cho cha quản lý, còn
mình thì dành toàn bộ tâm huyết cho nhiếp ảnh. Lúc này gia đình không còn phản
đối kịch liệt niếm đam mê này của anh nữa. Tô Dao thì ủng hộ Cố Nguyên một cách
vô điều kiện, bố mẹ hai bên còn biết nói gì hơn. Thế là Cố Nguyên tự do bay
nhảy khắp nơi, cho đến khi dừng chân tại Nam Thành.
Theo ước định ban đầu, hai người sau khi đã trải qua
cửa ải khó khăn lúc đầu và ổn định trở lại bèn bí mật ly hôn.
Thuốc đã cháy hết, đốm lửa trên tay sáng lên rồi lịm
tắt. Cố Nguyên dụi đầu điếu thuốc, ngẩng đầu dựa vào ghế.
Anh đã phải mất một thời gian dài mới nghĩ thông suốt
chuyện giữa anh và cho đến khi ngồi một mình nhìn giấy ly hôn, lưu lạc ở Nam
Thành rất lâu anh mới biết, Tô Dao đối với anh không phải là một cô em gái đơn
thuần như trước đây nữa.
Lẽ nào người đàn ông chỉ biết những thứ mình từng có
là quý báu sau khi đã thực sự mất đi?
Cố Nguyên cười một mình, khẽ thở dài, giơ tay chạm vào
khuôn mặt Tô Dao đang mỉm cười trong màn hình máy tính.
Thật mày, điều anh hiểu ra không phải là quá muộn, có
lẽ là còn kịp.
Vì vậy, anh đón cô và Tô Thư tới Nam Thành để hai
người sống bên cạnh mình. Để cô dần dần đón nhận anh.
Mặc dù Tô Dao có tình cảm sâu sắc thế nào với quá khứ của
mình nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy. Điều quan trọng là anh hiểu rất rõ,
bên cạnh cô, ngoài anh ra không còn một người đàn ông nào khác.
Dù cô có trải qua những chuyện gì, dù thân thế Tô Thư
ra sao, anh cũng không quan tâm. Anh bây giờ chỉ muốn đưa người “vợ trước” của
mình trở thành người phụ nữ anh yêu.
Vì vậy anh cố gắng nhẫn nại. Cố Nguyên buông tay, hít
một hơi thật dài, dù sao đã ở cùng dưới một mái nhà, rồi sẽ có cơ hội thích hợp
để anh bày tỏ tình cảm của mình với cô.
Theo thông báo, đúng 09 giờ Tô Dao phải có mặt tại
phòng nhân sự để nhận việc, cô đến sớm hơn tới 10 phút.
Công ty mà Tô Dao xin việc chủ yếu sản xuất một số
loại linh kiện máy móc đặc biệt quan trọng. Do đặc thù công việc, công ty đã
thiết lập mối quan hệ hợp tác với cơ quan nghiên cứu, một bên đầu tư tài chính,
cung cấp phòng thí nghiệm cho cơ quan nghiên cứu tiến hành thí nghiệm; một bên
hỗ trợ về kỹ thuật, phản ánh lại kết quả nghiên cứu cho phía công ty. Sự hợp
tác đôi bên cùng có lợi trong một khoảng thời gian dài đã tạo nên mối quan hệ
không thể tách rời giữa hai bên; về mặt nhân sự, hai bên cũng có sự trao đổi
qua lại ở một mức độ nhất định.
Nói một cách chính xác, Hứa Đông Dương là người thuộc
cơ quan nghiên cứu, anh nắm được công nghệ then chốt, đồng thời kiêm nhiệm chức
vụ phó tổng trong công ty. Tổng giám đốc công ty là ông Hàn và vị giám khảo Hàn
Thụy phụ trách phỏng vấn hôm đó là người một nhà. Giám đốc Hàn và Hứa Đông
Dương phụ trách hai mảng riêng biệt trong công ty, Hứa Đông Dương phụ trách sản
xuất và kỹ thuật, giám đốc Hàn phụ trách quản lý hành chính, quản lý nhân sự và
tiêu thụ sản phẩm.
Thực ra, trong lần phỏng vấn này Tô Dao không được lựa
chọn, vị trí trợ lý hành chính đã rơi vào tay một cô g