
ng loáng, cho đến đôi mắt..... mang theo ánh nhìn đùa giỡn cùng miệt thị.
Anh ta buông cửa ra, lùi về sau một bước, ý bảo Tô San đi vào. Lấy ánh
mắt dò xét nhìn Tô Sa từ trên xuống dưới chiếc áo khoác bằng nỉ màu xám
tro, cùng khuôn mặt không trang điểm của cô.
Một hồi lâu sau, anh ta khẽ cười một tiếng: "Tôi có nhớ đã nói với cô, bảo cô không cần đến rồi."
Tô San còn chưa trả lời, lại nghe thấy Lục Minh Viễn tiếp tục nói: "Được rồi, coi như cô lại muốn cái gì rồi, nhưng làm phiền cô cũng nên chuyên nghiệp một chút, thay một bộ quần áo khác có được không?"
Đối với ánh mắt khinh bỉ của Lục Minh Viễn, Tô San cười nhạt một tiếng,
từ trong túi lấy ra một túi giấy, đưa tới, thành khẩn nói: "Tổng giám
đốc Lục hiểu lầm rồi, tôi tới là đưa lễ cho anh, cảm ơn anh đã nhường
tôi vụ động đất ở Miền Bắc."
"Cảm ơn?" Ánh mắt Lục Minh Viễn liếc nhìn cái túi giấy, miễn cưỡng nói: "Không cần, tôi không thiếu cái gì hết."
"Không, không, anh nhất định cần cái này." Tô San tiến lên một bước, liều mạng đem cái túi giấy nhét vào ngực của Lục Minh Viễn.
"Tôi nói tôi không cần." Lục Minh Viễn không nhịn được muốn đem những
cái này trả lại, Tô San cười híp mắt muốn dây dưa với anh ta.
Mặt anh ta không biến sắc, bình tĩnh đem tay đưa ra sau lưng, nheo mắt nhìn khuôn mặt tươi cười vô tội của cô gái trước mặt.
Nghĩ tới việc buổi sáng Tô Yên bất ngờ gọi điện thoại tới, nhất định
giới thiệu vệ sĩ cho anh, nói Tô San là có thẻ dùng súng chiến đấu, lại
có thể so găng với đấu sĩ quyền anh. Anh ta còn tưởng cô nàng này đơn
thuần muốn chọc cười anh.
Phải biết, từ nhỏ Lục Minh Viễn đã tiếp nhận các loại huấn luyện khắc
nghiệt nhất, lại có kinh nghiệm mấy năm nhập ngũ, cho nên muốn uy hiếp
anh ta là chuyện không phải dê dàng gì.
"Cô rốt cuộc là ai?" Lục Minh Viễn trầm giọng hỏi, môi mỏng mím lại, vẻ mặt lạnh nhạt khiến cho người khác nhìn không thấu.
"Tôi?" Tô San chỉ vào mũi mình, Lục Minh Viễn không thể không gật đầu một cái.
Tô San lập tức phe phẩy cái mũ buồn cười trên đầu, cười đùa nói: "Là người tặng quà cho anh."
Lục Minh Viễn im lặng một chút, lúc này chợt cười thấp: "Được, quà của
cô tôi nhận." Nói xong anh ta liền đi tới bên cạnh bàn, đem hộp trong
túi giấy lấy ra.
Một mùi hương quen thuộc xông vào mũi, khóe miệng Lục Minh Viễn co rúm lại một chút.
Anh ta khó khăn hỏi: "Cái này là....."
Đây không phải là đồ bí truyền của tiểu tử Ellen kia sao? Mặc dù phần lớn cũng đã đưa cho bọn họ làm vật thí nghiệm rồi. ==
Tô San vui sướng chạy tới, ngón tay mảnh khảnh chọc chọc một cái: "Rượu thập toàn đại bổ. Bảo vệ sức khỏe, trẻ mãi không già."
Lục Minh Viễn run tay một cái, cái bình trên tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. Lời nói này nghe sao quen quá vậy.
Xem ra nha đầu này đã phát hiện cái gì rồi.
Vẻ mặt không biểu cảm gì anh ta bỏ lại nó vào trong túi, cười như không cười hỏi: "Cô cảm thấy tôi cũng cần dùng loại này sao?"
Ánh mắt Tô San lóe lên. Anh ta lại nói "cũng", không che giấu mà thừa nhận, anh ta biết Ellen.
Rốt cuộc là anh ta căn bản không để cô vào trong mắt, cho nên khinh
thường không thèm giấu giếm, hay là anh ta căn bản là vô tư, chỉ là cô
suy nghĩ quá nhiều?
Trong lòng Tô San suy nghĩ không ngừng, nhưng trên mặt cũng không biến sắc.
Cô che miệng cười nói tự nhiên, khóe mắt không ngừng nhìn quanh nhà.
Lục Minh Viễn nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy Mạn Phỉ không biết đã
đứng bên cửa phòng ngủ lúc nào, trên người mặc bộ áo ngủ bằng tơ tằm,
lẳng lặng nhìn qua bên này.
Mái tóc ướt, gò má xinh đẹp tuyệt trần, đôi chân thon dài trắng nón, lúc trước, Lục Minh Viễn còn vô cùng yêu thích vuốt ve thân thể xinh đẹp
này, ở trên người cô ta phóng túng dục vọng của mình.
Vậy mà, giờ phút này, anh ta lại cau mày lại, phát hiện người phụ nữ
xinh đẹp này có lẽ không bằng cô nhóc thông minh, chân thật, đáng yêu
trước mặt anh. “Thức dậy làm gì vậy?” Anh nhàn nhạt nói với Mạn Phỉ: “Trở về nằm một lát nữa đi, tôi đi có việc, trôi qua rất nhanh.”
Mạn Phỉ khép hờ mắt: “Được.” Mềm mại giống như thường ngày, ít nhất nhìn bề ngoài là như vậy.
Cửa phòng bị đóng lại, Tô San thần bí hề hề tiến một bước tới gần Lục
Minh Viễn, nhỏ giọng nói: “Lục tổng ngài vừa nhìn là biết thân thể cực
tốt, lại không biết chỉ cần dụng công sâu, sắt cũng có thể mài thành
kim. Cho nên nha, bảo dưỡng hằng ngày rất quan trọng nha….”
Lục Minh Viễn chậm rãi cúi đầu, lại gần mặt của Tô San thêm một chút,
gần đến nỗi chop mũi khẽ chạm nhau, hô hấp của nhau cũng có thể nghe rõ.
Anh ngoắc ngoắc môi, cười như không cười hỏi: “Cô rất quan tâm đến thân thể của tôi?”
Trong âm thanh trầm thấp mờ ám này mang theo sự hấp dẫn đủ để làm chết
đuối bất luận người nào/. Ngón tay đốt xương rõ ràng không để lại chút
dấu vết trượt trên hông của cô.
Tô San mắt sắc lạnh lẽo, ẩn nhẫn khẽ cắn răng. Chỉ cảm thấy cái tay sau
lưng kia giống như đang đánh đàn, từ hông của cô chậm rãi dời lên trên,
mập mờ vẽ vài vòng ở cột sống lưng.
Theo động tác càng ngày càng càn rỡ của Lục Minh Viễn cô chậm rãi nở nụ
cười, nụ cười kia càng ngày càng rực rỡ.