
iết nhường nhịn lẫn nhau. Trước kia còn trẻ không hiểu chuyện,
kết hôn rồi mà vẫn sống như người độc thân, muốn chơi thì chơi, muốn về
nhà thì về nhà. Cậu biết phụ nữ đấy, chẳng lẽ cô ấy ở nhà chờ đợi bao
lâu lại không có nói vài câu oán giận trách cứ. Sau đó không phải đã xảy ra chuyện sao? Lần này tái hôn, tớ sẽ ngoan ngoãn”.
Tô Tuấn uống tiếp một ly, “Ca, cậu thật là người rất si tình, nhưng cậu có đảm bảo Hiểu Nhiên cũng nghĩ như cậu không?”.
“Cậu có ý gì? Hiểu Nhiên chẳng lẽ tớ còn không biết, trong lòng cô ấy ngoài
cửa hàng ra thì chỉ có nhà, cô ấy còn có thể có ý nghĩ nào khác chứ?”.
Tô Tuấn thấy bộ dạng một mực tin tưởng của Tiếu Dương, trong lòng thấy tức giận bất bình, “Vậy câu nói đi, hôm nay các cậu có đi đăng ký không?”.
“Không đi, hôm nay Hiểu Nhiên và Lưu Sảng có việc, bọn tớ hẹn ngày mai đi”. Vẻ mặt Tiếu Dương rất tự tin, trong lòng Tô Tuấn cảm thấy không nỡ nói.
“Cô ấy nói dối cậu đó! Hôm nay tớ thấy cô ấy và Cố Thiên Nhân ở sơn trang
Bích Sắc đấy, hai người rõ ràng ở bên nhau cả ngày. Ca, cậu đúng là
ngốc, cô ấy nói gì cậu cũng tin hết”.
Trong lòng Tiếu Dương đột
nhiên thấy bất an nhưng vẫn cao giọng nói, “Tô Tuấn, cậu đừng nói lung
tung, cậu có nhìn rõ không đấy?”.
“Tùy cậu tin hay không tin, mắt tớ dù sao cũng cận hai phẩy”.
Tiếu Dương biết bản thân mình hỏi câu vô nghĩa, Tô Tuấn và Hiểu Nhiên quen
biết mười mấy năm nay, chẳng lẽ lại có chuyện nhìn nhầm? Nghĩ đến Khương Hiểu Nhiên ở bên Cố Thiên Nhân cả ngày, trái tim anh như bị ngàn mũi
kim đâm, mỗi lúc lại thấy đâm sâu hơn, trong lòng cảm thấy khó chịu, đau đớn.
Anh rót một ly rượu đầy, uống một hơi cạn sạch. Tiếp nữa
lại một ly, xử lý nhanh gọn. Bụng càng uống càng trướng lên nhưng trong
lòng đau không hề giảm bớt đi phần nào, dần dần càng thêm quặn đau, cuối cùng toàn bộ trái tim như bị xoắn lại đau đớn và tức giận.
Mọi hình ảnh bắt đầu hiện lên trước mắt.
Đêm đó, Cố Thiên Nhân khẽ hôn Hiểu Nhiên trong xe, đáng giận nhất là cô còn từ từ nhắm hai mắt và không phản kháng gì. Mới đây không lâu, hai người còn thân thiết kề cận bên nhau cùng đi trên hàng lang, cô ấy cười với
Cố Thiên Nhân, nụ cười ngọt ngào như vậy anh vẫn luôn nghĩ chỉ có mình
anh độc quyền mà thôi, ai ngờ đó chỉ là vọng tưởng của anh.
Anh
vẫn nghĩ mình có thể mở to mắt mà như mù, coi như không nhìn thấy gì,
nhưng ngày đăng ký kết hôn quan trọng như vậy, cô ấy có thể bỏ mà ở cạnh Cố Thiên Nhân cả ngày, lại còn nói dối anh đến chỗ Lưu Sảng.
Cô – Khương Hiểu Nhiên rốt cuộc coi anh là gì? Nếu thật lòng muốn kế hôn với anh, tại sao cô lại phải lừa gạt anh như vậy? Tại sao cô lại nhẫn tâm
lừa gạt anh?
Đau đớn tràn về như sợi dây buộc chặt toàn thân, đến cuối cùng đau đớn đến mức mất đi ý thức, chỉ còn cảm giác tê liệt.
“Ca, cậu đừng uống nữa, tỉnh táo còn lái xe”.
“Tớ biết, uống hay ly nữa tớ sẽ về nhà”. Tiếu Dương vừa nói lại nhấc ly uống tiếp.
Tô Tuấn giữ ly rượu anh lại, “Được rồi, về nhà thôi, lần sau chúng ta lại đến”.
Hai người đỡ nhau ra khỏi quán bar.
“Ca, hay là để tớ đưa cậu về”. Sắc mặt Tô Tuấn cũng đỏ bừng đến dọa người.
“Thôi đi, cậu chăm sóc tốt cho bản thân mình đấy”. Tiếu Dương giơ tay chào anh, mở cửa ngồi vào chiếc xe Maserati đỗ bên đường.
Ban đêm xe cũng không nhiều, Tiếu Dương lái xe, người còn nồng nặc mùi rượu.
Quay xe rẽ vào một con đường, đầu anh cảm thấy choáng váng mơ hồ, tay đặt
trên vô lăng không còn sức lực, trước mắt dường như có một ánh sáng chói mắt chiếu vào, anh theo bản năng nhắm hai mắt lại, theo tiếng ầm vang
đầu anh đập mạnh vào vô lăng, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Khi Khương Hiểu
Nhiên nhận được điện thoại của Tô Tuấn, cô dường như không thể tin được
vào tai mình, sao có thể xảy ra tai nạn xe được, buổi sáng cô và anh vẫn còn nói chuyện tốt đẹp mà, vậy sao buổi tối lại xảy ra chuyện?
Cô không biết mình đã đi thế nào đến bệnh viện, tâm trí hoàn toàn trống rỗng.
Tô Tuấn đi lên phía trước nói với cô, “Hiểu Nhiên, Tiếu Dương đang phải khâu”.
“Khâu?”. Hai mắt Khương Hiểu Nhiên mờ mịt.
“Đầu của cậu ấy bị đập vào vô lăng, bị thương không nhẹ, trước phải khâu đã, sau đó chụp CT kiểm tra não bộ, nhìn xem có bị tụ máu hay không”.
“Không quá nghiêm trọng đúng không?!”.
Tô Tuấn nghĩ lại, “Xem thế nào đã, mới dám khẳng định cuộc sống sau này có ảnh hương hay không. May mắn xe đối phương là xe chở bánh mì, chất
lượng kém, nếu không khi hai xe xô vào nhau, xe Tiếu Dương sẽ không còn
tốt như vậy đâu, mà hơn nữa cậu ấy bị thương cũng không chỉ như thế
này”.
Tim Khương Hiểu Nhiên ổn định hơn chút, “Vậy người lái xe bên kia thì sao?”.
“Anh ta không sao, chẳng qua chiếc xe thì bị thiệt hại nghiêm trọng, cán
chặt đứt mấy cái xương sườn. Chỉ cần đền tiền là tốt rồi”. Tô Tuấn lộ vẻ thoái mái hơn, anh nói tiếp : “May không mất mạng người, nếu không việc Tiếu Dương điều khiển xe khi say rượu sẽ rất phiền hà”.
Hình như không có chuyện gì quá lớn, nhưng toàn bộ thể xác và tinh thần Khương
Hiểu Nhiên như bị dây thừng buộc chặt vào một chỗ, không thể thả lỏng
mỗi một phút nào.
Thời gian chờ đợi, quả