
Hàn Dĩnh và Trịnh Vĩ.
Tận
đáy lòng mà nói, Hàn Thanh Sơn quả thật không muốn quấy rầy Tiểu Tố nhưng cũng
không phải lý do Triệu Hồng khích ông đi mà thật ra ông cũng muốn xem cuộc sống
của con gái thế nào nên tới.
Triệu
Hồng là người đàn bà lòng dạ vô cùng hẹp hòi, lúc gả cho Hàn Thanh Sơn, sắc mặt
Hàn Dẫn Tố đối với bà không tốt rồi. Mặc dù nha đầu này không nói gì nhưng đôi
mắt kia vẫn luôn lộ ra vẻ bài xích và lạnh lùng.
Triệu
Hồng biết mẹ ruột Hàn Dẫn Tố là người phụ nữ xinh đẹp nhã nhặn và lịch sự. Mặc
dù Triệu Hồng biết mình có chút nhan sắc nhưng so với mẹ Hàn Dẫn Tố thì không
cùng một cấp bậc. Giống như Hàn Dẫn Tố và Hàn Dĩnh, đó là loại khác biệt từ
trong xương tủy, rất khó mà thay đổi cho nên mẹ con bà ta càng ngày càng để ý
và ghen tỵ.
Bà
quyết định đến đây chỉ muốn xem trò hay, xem thử Hàn Dẫn Tố thảm đến mức nào và
thuận tiện đem thiệp cưới của Hàn Dĩnh đến. Bà muốn xem nha đầu Hàn Dẫn Tố này
có còn thanh cao kiêu ngạo được nữa không.
Nhưng
từ lúc vào tiểu khu này, chút đắc ý này của Triệu Hồng có chút cứng nhắc trên
mặt. Tiểu khu này so với nơi ở của Hàn Dĩnh và Trịnh Vĩ thật hơn cả về mọi mặt.
Không đâu xa cứ nhìn những chiếc xe hơi sáng loáng dựng trước tiểu khu cũng đã
thấy cao cấp hơn không ít so với xe của Trịnh Vĩ. Đến khi vào trong nhà Hàn Dẫn
Tố thì bao nhiêu đắc ý và chế giễu đã biến thành ghen tỵ và hoài nghi.
Cũng
không quan tâm Hàn Thanh Sơn dùng sức kéo bà vào, ánh mắt bà cứ nhìn đánh giá
xung quanh. Sắc mặt Hàn Dẫn Tố vẫn lạnh băng như vậy, đối với mẹ kế này bản
năng của cô luôn bài xích và chán ghét không muốn đôi co với bà ta.
Thật
ra thì Hàn Dẫn Tố một chút cũng không thể hiểu nổi, lấy một người phụ nữ sâu
sắc như mẹ rồi mà sau đó cha lại cưới người đàn bà nông cạn và tục tằng như
Triệu Hồng. Rồi cô chợt nghĩ đến Trịnh Vĩ và không khỏi cười khổ. Có lẽ là đàn
ông và phụ nữ khác nhau.
Hàn
Thanh Sơn có chút lúng túng:
"À,
Tiểu Tố, cha mẹ đến là muốn thăm con một chút chứ không có ý gì khác.”
Triệu
Hồng rốt cuộc quan sát đủ rồi, ngồi ở trên ghế sofa, dùng giọng nói oang oang
bén nhọn thăm dò:
"Cô
ở đây cũng khá là đầy đủ, chắc là đắt nhỉ?”
Hàn
Dẫn Tố bưng hai ly trà tới đặt trên bàn trà, cô không ngồi mà đứng một bên nhìn
hai người:
"Tôi
thuê.”
"À!
Một mình cô thuê nhà lớn như vậy không phải là quá lãng phí sao? Thật là tiếc
nha!”
Hàn
Thanh Sơn dùng sức kéo Triệu Hồng, sắc mặt có chút đỏ bừng thâp giọng quát:
"Bà tạm
thời đừng nói vài lời vô dụng đi!”
Triệu
Hồng hậm hực câm miệng, ánh mắt lóe lên bắt đầu quan sát Hàn Dẫn Tố. Cô mặc một
bộ quần áo hưu nhàn ở nhà, vóc người yểu điệu, da trắng nõn, mái tóc dài đen
bóng buông xuống. Mặc dù có hơi gầy nhưng vẫn xinh đẹp hoàn toàn không thê thảm
như trong tưởng tượng của Triệu Hồng. Hơn nữa gò má cô còn hơi ửng hồng, xem ra
rất sáng sủa tuyệt đối không phải là người đang sa sút.
Đây
là dáng vẻ một người bị chồng vứt bỏ sao? Triệu Hồng vô cùng thất vọng. Đồng
thời ánh mắt Hàn Thanh Sơn cũng đang nhìn con gái mà không khỏi sững sờ. Ông đã
bao lâu rồi không gặp con gái? Chắc cũng vài năm rồi.
Cô
không về nhà, cho dù có về cũng không về nhà, không ngờ cô càng ngày càng giống
vợ trước, cũng ngũ quan xinh đẹp như vậy, con ngươi sáng rạng rỡ, khắp người
đầy tài hoa.
Nhìn
Hàn Dẫn Tố như vậy Hàn Thanh Sơn hoảng hốt như gặp vợ trước hơn hai mươi năm về
trước. Ánh mắt ông thoáng qua chút hoài niệm mê man như có điều gì khác. Tóm
lại có điều gì đó phức tạp mà Hàn Dẫn Tố không thấy được mà cô cũng chẳng thừa
tâm tư mà đoán.
Đối
với việc cha đã thay đổi, oán giận của cô đã chồng chất bao nhiêu năm. Khi cha
con đối mặt với nhau ở đây lại phát hiện vô cùng xa lạ. Những năm nay oán trách
và cách trở đã đem tình cha con cắt đứt, mặc dù còn xương thịt nhưng máu thịt
đã đầm đìa rồi.
"Tiểu
Tố. . . . . . cha. . . . . ."
Hàn
Thanh Sơn há mồm nói hai tiếng rồi nghẹn lại không biết phải nhanh chóng phá
giải ngăn cách giữa cha và con thế nào nữa. Chuyện đã vướng mắc trong lòng thì
rất khó cởi ra. Mà trong lòng Hàn Dẫn Tố và Hàn Thanh Sơn còn có vướng mắc
khổng lồ nữa thì càng khó có thể giải quyết vướng mắc được.
Dù
sao vợ trước đã đi, tất cả ân oán theo vợ trước đã dần dần lãng quên theo mơ
hồ. Mặc dù ông vô cùng nhớ nhưng lại không biết làm cách nào để nói rõ cho con
gái hiểu, mà hôm nay còn thêm cả Triệu Hồng và Hàn Dĩnh nữa.
Trong
mắt Triệu Hồng dâng lên một tia đề phòng, mặc dù gả cho Hàn Thanh Sơn nhiều năm
như vậy, Hàn Thanh Sơn đối với bà nói gì nghe nấy nhưng bà vẫn cảm thấy trong
lòng Hàn Thanh Sơn còn vướng mắc về vợ trước. Cái loại nhớ thương đó như hạt
cát vướng trong mắt, tuy không có ý nghĩa nhưng lại khiến người ta không thể
thích ứng, khó chịu vô cùng.
Cũng
vì thế cho nên Triệu Hồng càng làm trầm trọng thêm, dùng trăm phương ngàn kế
tách hai cha con họ ra. Trong mắt bà, trong lòng bà chỉ có Hàn Dĩnh, bà và Hàn
Thanh Sơn mới là người một nhà còn Hàn Dẫn Tố hoàn toàn chỉ là người ngoài. Cho
nên Hàn Thanh Sơn càng phải càng bài xích Hàn Dẫn Tố