
au!”
Nghe
được cô kêu đau anh mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhưng vẫn không chịu buông cô
ra, vẫn đem cô ôm chặt trong lòng mình để cho thân thể cô dán chặt vào cơ thể
mình.
Hàn
Dẫn Tố thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn như bị đốt cháy. Cô có thể rõ ràng cảm
nhận được thứ dán vào bụng mình đã lớn lên và cứng rắn như đang chờ tiến công.
Cô
cảm thấy eo mỏi như muốn đứt ra, người đàn ông này…..
Phương
Chấn Đông hình như đã tìm được cách trừng phạt cô gái nhỏ này, trong lòng quyết
định về sau chỉ cần cô dám chọc giận mình sẽ đem cô hôn đến không còn hơi sức
mà mở miệng nữa.
Hàn
Dẫn Tố thở gấp căm tức, nắm đấm nhỏ hung hăng đánh mấy cái vào lồng ngực Phương
Chấn Đông nhưng người chịu khổ lại là cô. Lồng ngực anh cứng như đá tay cô
ngược lại đau muốn chết.
"Phương
Chấn Đông, anh buông em ra, anh là quân nhân, đây là giở trò lưu manh biết
không hả?”
Thể
lực thì đang ở thế yếu nên Hàn Dẫn Tố chỉ có thể đả động đến lương tri của anh.
Đáng tiếc cô đã quên đối tượng là Phương Chấn Đông, chiêu này căn bản không
dùng được. Lại nói đêm qua cô đã bị lưu manh ăn sạch sành sanh giờ nhắc lại há
chẳng phải là buồn cười?
Phương
Chấn Đông nắm chặt bàn tay cô tránh cho cô khỏi lộn xộn, nhíu mày nhìn cô:
"Giở
trò lưu manh? Cùng vợ mình thân thiết mà gọi là lưu manh à?”
"Ai
là vợ anh?”
Hàn
Dẫn Tố hầm hừ liếc anh một cái.
Đôi
mày rậm anh nhíu nhíu rồi nghiêm túc nhìn cô:
"Chúng
ta đã lên giường thì em là vợ anh, ai dám bảo không phải?”
"Phương
Chấn Đông!"
Hàn
Dẫn Tố hét lên:
"Em
vừa li hôn, không muốn lại kết hôn nhanh như vậy, anh hiểu chưa? Lên giường
không có nghĩa là kết hôn, hai chuyện này hoàn toàn không liên quan đến nhau.”
Phương
Chấn Đông âm tình bất định nhìn cô:
"Đối
với anh mà nói đó chính là một, lên giường thì nhất định phải kết hôn, không có
thương lượng gì hết.”
Nhưng
nhìn cô gái nhỏ trong ngực đang sắp tức điên, anh hơi trầm ngâm mấy giây rồi
nói với giọng mềm mỏng:
"Anh
không phải là chồng trước của em, anh sẽ đối xử tốt với em, em yên tâm.”
Hàn
Dẫn Tố cảm giác mình quả thật ông nói gà bà nói vịt, cô đã sớm biết cùng nói
đạo lý với Phương Chấn Đông là điều không thể. Cô cắn răng một cái cố chấp mở
miệng:
"Dù
sao hiện tại em không muốn kết hôn.”
Nói
xong liền cúi đầu không dám nhìn Phương Chấn Đông, Phương Chấn Đông hiển nhiên
không cho phép cô có chút trốn tránh nào nắm lấy cằm nhỏ nâng lên:
"Thế
khi nào em muốn kết hôn? Ngày hôm qua chúng ta không ngừa thai, có lẽ…..”
Lời
anh chưa dứt đã bị cô cắt đứt:
"Không
có “có lẽ”, Phương Chấn Đông, ngày hôm qua không thể nào có được."
Thanh
âm có chút bén nhọn pha chút đau đớn khiến Phương Chấn Đông sửng sốt. Bén nhọn
thì không nói làm gì nhưng nhìn ánh mắt bi thống của cô khiến trái tim sắt đá
của anh cũng phải mềm nhũn.
Buông
lỏng ra nhưng vẫn ôm cô vào ngực, rất nhẹ nhàng mà vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói
nhẹ đi nhưng giọng điệu vẫn không tự chủ mà ra lệnh:
"Anh
cho em hai tháng, hai tháng sau chúng ta đi đăng ký, không được phản đối!”
Hàn
Dẫn Tố không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất trong vòng hai tháng sẽ không phải
đối mặt với vấn đề này. Không phải cô muốn làm đà điểu mà đối mặt với anh cô
không thể nào cự tuyệt được. Mà quan trọng nhất là cô biết dù cô có cự tuyệt
thì cũng không làm gì được. Cho nên trong lúc còn chưa có kế sách gì thì tốt
nhất là hoãn binh đã.
Hiển
nhiên, nhận thức của hai người có sự khác biệt rất lớn, Hàn Dẫn Tố cảm thấy có
kéo dài thời gian thì không chừng sẽ thất bại. Vì trong lòng Phương Chấn Đông
cô đã là cô vợ nhỏ danh chính ngôn thuận của mình rồi. Chỉ là thời gian lùi về
sau một chút thôi, cho nên phúc lợi cũng nên hưởng thụ dần dần.
Bị
Phương Chấn Đông ôm lên đè ở trên sofa, thấy người đàn ông này cấp bách hận
không thể tiến nhanh vào cơ thể cô thì cô mới chợt nhận ra ý định của mình đã
bị anh coi thường.
"Ưm.
. . . . ."
Mà
sao thể lực của người đàn ông này lại tốt như vậy, đêm qua cô bị giày vò đến
không biết gì, vậy mà…..Trong đầu cô đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy.
Ánh
mặt trời mùa đông vừa đúng chiếu xuống sofa nơi phòng khách, chiếu xuống đôi
nam nữ đang quấn chặt lấy nhau không rời, nhấp nhô cùng tiếng động tình nổi lên
như một bản tình ca kiều diễm…
Lúc
Hàn Dẫn Tố tỉnh lại thì đã là buổi tối, trên tường ngọn đèn nhỏ phát ra những
tia sáng mờ mịt ấm áp. Có lẽ là đã quen vận động nên người không còn đau như
lúc sáng nữa, chỉ có chút bủn rủn vô lực.
Cô
không phải đã quá chán chường rồi buông thả vô độ đấy chứ? Mặc dù đêm tân hôn
với Trịnh Vĩ cô cũng không hoang đường như thế này. Cúi đầu xuống nhìn mình một
cái khiến mặt không khỏi nóng lên, người đàn ông này bá đạo nhưng lại vô cùng
săn sóc.
Mở
đèn ở đầu giường, thấy có một tờ giấy được điện thoại đè lên, cầm lên xem qua
một chút, thật là chữ cũng không khác người, vừa mạnh mẽ lại có lực, đầy đủ góc
cạnh:
"Anh
về doanh trại, tuần sau sẽ trở lại.”
Rất
đơn giản, lại rất phù hợp với tính cách Phương Chấn Đông, khóe miệng cô mỉm
cười rồi xuống giường. Rửa mặt xong đi qua phòng