
cô ấy không hề giống người khác, cũng không hiểu vì sao nhưng không bỏ
được. Hình ảnh nha đầu kia lúc đó ghim chặt vào lòng tôi. Cô ấy chính là một
đóa hoa mà tôi chỉ muốn che chở trong ngực mà thôi.”
Lão
Phùng không khỏi chấn động, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm quen biết Phương
Chấn Đông mới nói suy nghĩ của chính mình cho Lão mà chỉ vì là một cô gái. Lão Phùng
chợt hiểu bất kể cô ấy là ai ở trên đời thì đã là vợ ván đã đóng thuyền của
Phương Chấn Đông rồi.
Không
thể không nói, Lão Phùng thật sự bị những lời xuất phát từ nội tâm này của
Phương Chấn Đông làm cảm động. Đây là nam tử hán kiên cường mà trong lòng lại
có thể mềm đến như vậy.
Cho
đến khi Phương Chấn Đông rời đi Lão Phùng vẫn còn mất hồn, Thục Trinh vợ lão
gọi mãi mà không thấy lão lên tiếng vội tới kéo kéo tay:
"Sao
vậy? Hồn phách đâu rồi? Uống nhiều quá à?”
Lão
Phùng định thần mới thở một hơi thật dài:
"Tôi
thật muốn gặp ngay cô vợ nhỏ của Phương Chấn Đông.”
Thục
Trinh hì hì một tiếng vui vẻ:
"Sao?
Nói gì? Thấy mình nói chuyện thân thiết như thế tôi không tiện quấy rầy.”
Lão
Phùng lắc đầu một cái:
"Cũng
không nói gì nhiều, chỉ là cảm thấy hình như tôi nhìn nhầm rồi. Mình đừng nhìn
Chấn Đông bình thường khí phách như lão hổ như thế mà thật ra lại là một nam tử
hán si tình.”
Hôm
nay Phương Chấn Đông uống không ít, trở
lại phòng mình ngồi trên sofa châm thuốc. Anh bắt đầu quan sát ổ của mình, nơi
này thường ngày vô cùng quen thuộc nhưng hôm nay bỗng dưng lại có cảm giác vô
cùng trống trải.
Với
cấp bậc của anh được phân về phòng này, điều kiện khá tốt. Nhà gồm ba phòng ngủ
một phòng khách, đồ dùng trong nhà được sắp xếp rất đơn giản mà sạch sẽ, có
chút cứng nhắc lạnh lùng. Mà những thứ này trước đây anh cảm thấy rất bình
thường nhưng giờ lại cảm thấy không
thể ấm áp bằng căn phòng của cô gái nhỏ kia.
Hoặc
nơi này có thêm cô nữa chắc chắn sẽ có thay đổi lớn. Phương Chấn Đông bắt đầu
nghiêm túc suy nghĩ hoạch định kế hoạch cuộc sống sau này. Điều này quả là mới
lạ với anh, trước đây khi cùng Chu Á Thanh kết hôn anh cũng chưa từng nghĩ đến
điều này, không gặp mặt cũng không sao, dù sao cũng là quân nhân, đều như vậy
cả.
Nhưng
bây giờ anh đột nhiên cảm thấy càng trong khả năng của mình thì càng phải tận
dụng vợ chồng ở cùng một chỗ mới đúng. Bởi vì khi cách xa thật khó mà chịu nổi.
Cái cảm giác nhớ nhung thật là xa lạ nhưng từ lúc cô gái nhỏ kia xông vào mắt
anh (ai xông vào ai ấy anh nhỉ?) rồi
như xông thẳng vào lòng anh. Hơn nữa sau khi được hưởng qua mĩ vị xong mà bảo
anh từ bỏ chẳng khác nào mà bắt sói ăn chay là điều không thể nào.
Mặc
dù quen biết Hàn Dẫn Tố chưa lâu nhưng anh biết mình hiểu cô. Nếu như có điều
kiện cô hy vọng có thể nghiêm túc vẽ tranh. Hơn nữa cô thật sự có tài hoa, mặc
dù anh không hiểu nhưng có thể thấy nhưng bức tranh của cô có sức truyền cảm
rất mãnh liệt, cô vẽ rất có hồn, đây chính là điều quyết định nên thành công
của một họa sỹ.
Phương
Chấn Đông cảm thấy mình có khả năng để tạo điều kiện tốt nhất cho cô thoải mái
phát triển. Mà đó cũng là chút mưu cầu phúc lợi của anh, anh không hi vọng hai
người vì quá bận rộn mà không có thời gian để sống cùng nhau. Mà để cô đồng ý
trước tiên phải thay đổi vài thứ đã.
Mà đi
theo sống cùng anh đứng ở góc độ nào đó thì đó là lựa chọn thỏa đáng nhất.
Nhưng phải cẩn thận thương lượng với cô gái nhỏ kia một chút. Đừng nhìn bộ dáng
nhu nhược kia mà tưởng dễ bắt nạt. Cô vô cùng quật cường, tính khí nổi lên chắc
anh cũng khó mà gánh nổi. Đừng cứ nhìn cái
mặt đen của anh mà nghĩ, chỉ cần nhìn thấy cô chau mày thôi là anh đã thấy khổ
sở như moi cả trái tim của anh ra vậy.
Phương
Chấn Đông chậm rãi phun khói trong miệng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng
đêm âm trầm không thể nhìn xa được. Không biết bây giờ cô đang làm gì, có phải
cũng đang như anh cũng đang vạch ra kế hoạch cho tương lai họ? Mới xa cách
không bao lâu anh lại bắt đầu nhớ cô rồi.
Dĩ
nhiên Phương Chấn Đông không biết lúc này Hàn Dẫn Tố chẳng còn hơi sức đâu mà
nhớ anh khi phải đối diện với những vị khách không mời mà tới.
Cô ăn
tối xong cũng không lên ngủ ngay mà nhớ tới cảnh trong giấc mơ đêm qua cảm hứng
chợt dâng trào. Cô bắt tay vào vẽ tranh, con đường lát đá xanh trong mơ, đầu
phố nhỏ, thuyền nhỏ, còn những cây liễu hai bên bờ sông cùng với hình ảnh mẹ
trên cầu. Cô nhớ ra tất cả và vẽ lên.
Đáng
tiếc vẽ không bao lâu thì bị tiếng chuông cửa cắt đứt luồng cảm xúc, cô nhìn
lên đồng hồ treo tường, đã chín rưỡi tối rồi thì có thể là ai nhỉ? Cô nhìn qua
màn hình thấy cha cô cùng mẹ kế đang đứng ở bên
ngoài.
"Tiểu
Tố, là cha."
Hàn
Dẫn Tố cắn cắn môi rồi quyết định mở cửa, dù sao thì người kia nói thế nào cũng
là cha cô là người trước kia đã từng yêu thương cô. Bảo cô xem như người dưng
quả thật cô không thể làm được.
Triệu
Hồng cùng Hàn Thanh Sơn tới là để tham gia hôn lễ của Hàn Dĩnh và Trịnh Vĩ, đã
tới từ ngày hôm qua. Hàn Dĩnh sắp xếp cho hai người ở khách sạn không xa nơi tổ
chức hôn lễ. Hai ngày sau sẽ là hôn lễ của