
Tình trường cũng như chiến trường, không khác biệt
nhau là mấy.
Chỉ
là qua điện thoại nghe cháu anh nói cô gái nhỏ này đang ăn cơm cùng với người
đàn ông khác khiến sự đố kị bốc lên như lửa
không thể dập tắt được. Huống chi hai người còn thân thiết trước mặt anh như
thế này khiến nắm đấm của anh kêu răng rắc. Nếu để lính Đoàn Tăng Cường nhìn
thấy chắc chắc sẽ biến xa tám trượng.
Hàn
Dẫn Tố xuống xe không khỏi sợ run cả người, cứ có cảm giác có chút lạnh lẽo bao
vây người mình liền không tự chủ ôm lấy cánh tay.
Đường
Tử Mộ cũng để ý đến hành động của cô, săn sóc lấy khăn quàng cổ của mình xuống
định quàng cho cô nhưng cô lui thật nhanh về phía sau, chớp mắt mấy cái, cười
cười:
"Sư
huynh, em đã đến nhà, cám ơn anh rất nhiều!"
Đường
Tử Mộ dừng tay lại một chút rồi nhìn lên trên lầu nhẹn nhàng nói:
"Có
cần anh tiễn em lên lầu không?”
Hàn
Dẫn Tố vội vàng xua tay:
"Không,
không cần, thật cảm ơn sư huynh đã giúp đỡ em rất nhiều. Anh còn phí công mời
em đi ăn cơm thật là ngại, hôm nào rảnh em sẽ mời anh.”
Trong
lòng Đường Tử Mộ xông lên một tia tiếc nuối nhưng rất nhanh chóng nở một nụ
cười ấm áp:
"Chính
em nói đó, nhớ giữ lời.”
Hàn
Dẫn Tố cũng cười:
"Vâng,
được ạ."
Dưới
đèn đường, cô cười như ánh trăng rẽ mây, ánh sáng như bạc khiến Đường Tử Mộ khẽ
ngẩn ra. Cô phất tay một cái:
"Em
lên trước, sư huynh lái xe cẩn thận.”
Cho
đến khi thân ảnh cô biến mất thì Đường Tử Mộ mới có chút buồn bã, không khỏi
lắc đầu cười khổ. Tuy mình nói với Thế Vinh kiên định như thế nhưng thật ra
trong lòng vẫn luôn không khỏi phiền muộn.
Đường
Tử Mộ buồn bã xoay người lại vừa đúng lúc nhìn thấy Phương Chấn Đông đang nhảy
từ xe Jeep xuống đi tới. Mặc dù đèn đường mờ mờ, bóng đêm thâm trầm nhưng cái
loại khí thế bức người không thể che đi được.
Xe
Jeep giấu trong bóng tối nên anh không để ý, người đàn ông kia đi tới lướt qua
anh, anh nhìn thấy ba ngôi sao trên cầu vai xẹt qua lóe lên khiến không khỏi
kính nể. Đây là một vị quân nhân là Thượng Tá, chẳng trách khí thế lại bức
người như vậy.
Phương
Chấn Đông cũng không nhìn Đường Tử Mộ mà lướt qua luôn, đứng bên cạnh không
biết có phải Đường Tử Mộ có cảm giác sai hay không mà anh cảm thấy người đàn
ông này toát ra đầy vẻ đối địch. Nhìn vị quân nhân lấy chìa khóa ra mở cửa
chính đi vào anh mới không khỏi bật cười, xoay người lên xe rời khỏi tiểu khu.
Phương
Chấn Đông mặc dù rất tức giận nhưng không phải không biết phân biệt thị phi.
Anh vô cùng rõ ràng rằng người đàn ông đưa Hàn Dẫn Tố về chưa bao giờ là trọng
điểm. Mà trọng điểm chính là cô gái nhỏ đang ở trên lầu kia. Trọng điểm là
trong lòng cô gái nhỏ đó, Phương Chấn Đông anh có vai trò gì.
Phương
Chấn Đông cảm thấy mình nên cần thiết phải tuyên bố chủ quyền để cô gái nhỏ kia
biết anh là Phương Chấn Đông, là người đàn ông của cô.
Hàn
Dẫn Tố căn bản không biết gì, trong lúc vô tình cô đã chạm phải ngòi nổ của
Phương Chấn Đông, mà không chỉ là lửa cháy, lửa giận mà còn là dục hỏa. Mà cô
chính là nhân viên phòng chữa cháy hiệu quả nhất.
Vừa
mới cởi áo khoác ngoài ra thì chuông cửa đã reo lên, Hàn Dẫn Tố sợ hết cả hồn.
Dù sao lần trước bị trộm vào đến giờ vẫn còn chút ám ảnh. Sau khi kìm nén được
hoảng loạn mới thò tay nắm lấy bình hoa trên tủ giày đợi đến khi cửa mở ra liền
mặc kệ ném vào.
Thật
không may Phương Chấn Đông là quân nhân nên bị anh tóm được, lúc này cô mới
nhìn kỹ người đi vào là Phương Chấn Đông. Không đợi Hàn Dẫn Tố phản ứng anh đã
buông bình hoa ra tiến đến một bước đưa tay ra túm lấy gáy cô.
Hàn
Dẫn Tố hoàn toàn không thấy rõ hành động của anh, bóng hình lướt qua rồi bị chế
trụ gắt gao không thể nhúc nhích nổi. Sau đó đôi môi bị một mảnh ấm áp bịt kín
lại.
Đầu
cô ong ong, chỉ cảm thấy mình bị khóa trụ cứng đờ rồi bị bao phủ trong hơi thở
nam tính bá đạo của Phương Chấn Đông, không thể nhúc nhích nổi…..
Ở
trong lòng nhớ thương lâu như vậy, rốt cuộc có thể nếm được thì cảm giác của nó
quá tuyệt vời. Trong nháy mắt, Phương Chấn Đông liền hóa thân thành sói, lý trí
phải biết khắc chế của quân nhân đã sớm bay lên chín tầng mây. Trong mắt anh,
trong lòng anh, trong tay anh, bên môi anh chỉ còn có cô gái nhỏ ngon miệng
này.
Đã
cho rằng chính là của mình thì thật ra Phương Chấn Đông cảm thấy mình không cần
thiết phải kìm nén. Ban đầu án binh bất động cũng chỉ vì muốn cho cô chút thời
gian thích ứng với anh. Nhưng điều đó không bao gồm việc bị đám sói vây rình,
anh sao có thể ngồi nhìn. (lời của tác giả: nói thật một
câu đi: thủ trưởng đại nhân, hình như ngài mới chính là con sói già đúng
không?)
Nhiều
năm sống trong quân lữ đã nói cho Phương Chấn Đông biết: Cơ hội chiến đấu
thoáng qua rồi biến mấy, nếu không nắm lấy cơ hội sẽ hối hận không kịp. Mà xét
Phương Chấn Đông, anh chưa bao giờ cho mình có cơ hội để hối hận.
Chiếc
lưỡi cứng rắn cạy hàm răng ra rồi cường hãn xâm nhập vào trong bắt lấy tù binh
nho nhỏ và tùy ý dây dưa. Hàn Dẫn Tố bị Phương Chấn Đông ôm vào ngực, bị anh
hôn đến hồn bay phách lạc.
Người
đàn ông