
ão
Phùng biết, nói lý ra lính Đoàn Tăng Cường cũng hận không được mở tiệc liên
hoan luôn. Có thể tưởng tượng Đoàn trưởng sau này sẽ kết hôn, có chị dâu bọn họ
coi như được sống những ngày hạnh phúc rồi. Nếu không, sau vài năm nữa Đoàn
trưởng thỉnh thoảng lại không vui bắt bớ ai đó thao luyện một mình thì nói thật
ai mà chịu nổi.
Lúc
Phương Chấn Đông nghe điện thoại Vương Đại Bưu cũng ở đó đang báo cáo công tác
tư tưởng.
Lão
Phùng cùng Phương Chấn Đông đều có ý muốn cất nhắc tên tiểu tử này, trước mắt
Trại Trưởng muốn chuyển đi mà Vương Đại Bưu có chút ngu nhưng mặt khác đều là
ứng cử viên thỏa đáng nhất. Dù sao làm lính cần nhất là không sợ trời không sợ
đất, nếu cứ khúm na khúm núm như đàn bà thì làm quái gì có thể bảo vệ được quốc
gia, nhà có vợ con là được rồi. Nhưng dự định này không phải nói là làm ngay
được, nếu không thì tương lai sẽ gây họa, mà khi đó lão và Phương Chấn Đông sẽ
phải gánh.
Mới
đầu Phương Chấn Đông cười hai tiếng, mặc dù cũng gần lớn bằng khủng long bạo
chúa rống nhưng cũng có thể hiểu là Phương đồng chí đang khoái trá. Giọng nói
trong điện thoại rất lớn nên lão Phùng và Vương Đại Bưu có thể nghe được rõ
ràng đó là con trai của em gái Đoàn Trưởng.
Sau
đó giọng nói nhỏ lại không nghe được nhưng mặt Đoàn Trưởng đen lại. Vương Đại
Bưu tháng trước vừa bị dạy dỗ xong bây giờ vẫn còn thấy sợ vội tìm cớ chuồn
luôn.
Dù
sao thì anh cũng nể cái mặt già nua của Lão Phùng nên cố gắng ở lại đây, nhìn
gương mặt đen như đít nồi của Phương Chấn Đông mà trong lòng bất ổn. Sao giống
như là bắt được vợ đang trèo tường thế?
Ý
nghĩ này vừa tới trong lòng lão vội “phủi phui” hai tiếng. Điều này sao có thể,
là người bị Phương Chấn Đông nhìn trúng sao có thể chạy được? Trừ khi là mặt
trời mọc hướng Tây.
Phương
Chấn Đông quẳng điện thoại xuống rồi cầm mũ đội lên nói:
"Hôm
nay tôi ra ngoài, sáng mai nếu không về kịp anh đối phó với sư bộ thay tôi.”
Nói
xong, cũng không thèm để ý xem Lão Phùng có đồng ý hay không bước đi luôn. Lúc
Lão Phùng lấy lại tinh thần thì trong viện đã vang lên tiếng xe nổ và chiếc xe
Jeep đã lao như điên ra khỏi đại viện của đoàn bộ rồi.
Cái
gì gọi là ghen tỵ? Cái từ xa lạ kỳ quái này trong suốt ba lăm năm cuộc đời
Phương Chấn Đông chưa từng xuất hiện qua. Nhưng bây giờ hai chữ đó giống như
hai cây đuốc cháy phừng phừng cháy từ lòng anh lên đến tận đỉnh đầu. Thậm chí
cả khắp nơi chân tay đến tận xương tủy đều lan đến.
Tiểu
nha đầu được lắm! Dám chơi trò sớm nắng chiều mưa với anh, thật là thiếu dạy dỗ
rồi. Anh vốn cảm thấy không cần thiết phải nói rõ ràng, đêm hôm đó, cái đêm mà
cô đã nằm trong lòng anh kia đã không cần phải nói rồi. Cô là của anh, đời này
là vậy. Nhưng nghĩ đến lúc anh
vừa quay đi tiểu nha đầu này dám đùa anh mà không thèm nhìn thử anh là
ai!
Phương
Chấn Đông bị ghen tỵ gặm nuốt gần như mất đi cả lý trí, cứ phóng xe như điên
như cái kiểu không muốn sống nữa. Vừa đúng dịp lái xe vào tiểu khu còn chưa
xuống xe chợt lửa giận bùng lên, anh thấy một chiếc xe lớn phóng qua khiến anh
vừa lúc nhìn thấy Hàn Dẫn Tố đang ngồi ở ghế lái phụ.
Sau
khi ăn cơm Hàn Dẫn Tố không đi xem phim mà cô cũng không phải là kẻ ngốc
nghếch, bọn họ hai đôi nam nữ ghép thành đôi đi xem phim nghĩ thế nào cũng
không thỏa đáng. Hơn nữa đối phương là Đường Tử Mộ cô càng nên cẩn thận để
tránh sinh ra hiểu lầm.
Mà cô
cũng thật sự mệt mỏi, thể xác và tinh thần cực kỳ mệt mỏi. Từ quê trở lại cô
còn chưa vào nhà đã đến phòng tranh. Nhà một tháng chưa về không biết đã thành
dạng gì rồi. Lúc cô đi vội vàng còn chưa kịp thu dọn đồ ăn trong tủ lạnh và
quần áo ở ngoài ban công chưa lấy vào.
Đường
Tử Mộ rất có phong độ, thúc giục Mộ Phong đi cùng bạn tốt còn mình lái xe đưa
Hàn Dẫn Tố về. Cô cũng không muốn phiền đến anh nhưng anh cố ý muốn đưa đi
khiến cô không tiện cứng rắn mà cự tuyệt. Dù sao thì hai người trừ quan hệ sư
huynh sư muội thì anh còn giúp cô quá nhiều.
Còn
một chút nguyên nhân nữa đó chính là em gái của Phương Chấn Đông. Thấy em gái
của anh cô mới ý thức được bối cảnh hiển hách của anh. Chỉ vì cảm giác trong
ngực anh quá hạnh phúc, quá ấm áp khiến cô quên đi khoảng cách giữa hai người,
quên đi thực tế.
Cô là
một người phụ nữ đã ly hôn làm sao có thể xứng với Phương Chấn Đông. Mặc dù anh
có bờ vai vững chãi nhưng cũng không phải là nơi cô có thể dựa vào. Cô độc tự
ti như thủy triều cuốn tới trong nháy mắt đã nhấn chìm đi một cái gì đó mới
nhen nhóm khiến lòng cô trở lại còn một mảnh hoang tàn.
Phương
Chấn Đông mím chặt đôi môi mỏng, nheo mắt quan sát người đàn ông từ trên xe
bước xuống. Mặc dù đang ghen tỵ như ngòi thuốc nổ đang cháy sẽ nổ tung ngay lập
tức nhưng anh không thể không phủ nhận người đàn ông kia rất xuất sắc. So với
chồng trước của Hàn Dẫn Tố, người đàn ông này khiến cho Phương Chấn Đông có
chút lo lắng.
Nhưng
chỉ là một chút, cho tới giờ Phương Chấn Đông anh chưa từng sợ bất kỳ sự khiêu
chiến nào. Đối thủ mạnh đến đâu cũng chỉ là bại tướng dưới tay anh, lần này tất
nhiên cũng không ngoại lệ.