
ịnh Vĩ kia ra còn có nhiều người đàn ông tốt. Lại nói, Đường Tử Mộ lại
quá mức giấu kín nên Dẫn Tố không thể nhận ra được tấm lòng của người ta.
Đường
Tử Mộ là ai? Là anh chàng siêu cấp đẹp trai của Viện Mỹ Thuật, là linh hồn của
mọi người, lại đẹp trai, gia thế tốt hơn nữa năng lực lại trác tuyệt làm người
ta mê mẩn một hồi len lén viết thư tình. Sau đó Đường đại công tử cũng đến ký
túc xá chơi thật, còn mấy lần đến ăn cơm nữa, mà nhiều lần như vậy đều vắng mặt
Dẫn Tố.
Vừa
ban đầu, bọn nữ sinh ở Ký Túc Xá, tim ai cũng tán loạn nghĩ người ta nhìn trúng
mình, ai ngờ mời đến vài lần mà người ta vẫn cứ lặng lẽ.
Sau
đó Mộ Phong từ trong cơn mê tỉnh lại, nghĩ kỹ mới hiểu được, không chừng chính
là Đường đại công tử đang coi trọng Hàn Dẫn Tố. Xin tá túc tại Ký Túc Xá ăn cơm
cũng chỉ là vì người say không phải vì rượu, chỉ muốn gặp người suốt ngày không
thấy bóng dáng kia.
Sau
đó Dẫn Tố qua lại với Trịnh Vĩ rồi kết hôn, Đại công tử ra nước ngoài đào tạo
chuyên sâu, thoáng một cái đã mấy năm trôi qua rồi, hôm nay quay đầu lại nhìn
thì không ngờ vật còn người mất rồi.
Còn
mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, trường học cũng đã được nghỉ rồi. Năm nay
âm lịch đến sớm, mới tháng một đã là năm mới rồi, vì vậy trường học được nghỉ
sớm hơn.
Năm
nay Hàn Dẫn Tố càng nhẹ nhõm hơn nữa, trước kia khi mẹ còn sống rất coi trọng
lễ mừng năm mới, từ lúc mới bắt đầu tháng chạp đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị. Khi
đó Hàn Dẫn Tố như cái đuôi nhỏ đi theo mẹ, giúp mẹ chọn món ăn, từ lâu cô đã
theo mẹ học nấu ăn rồi.
Người
khác nói cô nấu ăn ngon nhưng đó là vì họ chưa từng được ăn đồ mẹ cô nấu, mùi
vị của món ăn vẫn in sâu trong trí nhớ khiến cô không thể nào quên được.
Mộ
Phong nói, thật ra cái cô nhớ không phải là món ăn mẹ nấu mà đó chính là tình
thương của mẹ. Tình thương của mẹ vĩ đại như vậy còn cô lại nỡ tự tay bóp chết
con mình, nghĩ lại chuyện cũ, cô không thể kìm nén được nỗi bi thương trào dâng
lên trong lòng mình.
Hàn
Dẫn Tố lắc đầu một cái, bắt đầu thu dọn giá vẽ, chuẩn bị ra ngoài mua vài thứ
về nấu ăn và trang trí. Dù sao cô sống một mình nhưng cũng cần có lễ đón năm
mới, giống như lời mẹ cô, mẹ luôn nói, năm mới thì phải náo nhiệt mới vui.
Năm
nay rảnh rỗi, cô quyết theo ký ức ngày xưa, làm những món ăn mẹ cô thường nấu
đón lễ năm mới. Hai năm trước, sau khi trường học nghỉ Tết, bà mẹ chồng cô sẽ
gọi cô đến, sai cô làm mọi việc.
Thật
ra thì nghe lời trưởng bối cũng phải lẽ, nhưng mẹ Trịnh Vĩ lại cố tình bới móc
khiến cô không thoải mái. Cô nấu ăn thì cố mà moi ra lỗi, không phải chê mặn
thì là chê nhạt, không còn cớ nào nữa thì than thở vì sao con mình lại lấy con
gái Miền Nam, ngay cả nấu ăn cũng không ra hồn.
Ngay
cả khi hàng xóm tới, trước mặt người khác cũng không cho cô chút thể diện,
khiến cho cô không thể chịu nổi nữa, mà Trịnh Vĩ đứng một bên không mở mồm nói
câu nào.
Từ
người thích năm mới đến khi cùng Trịnh Vĩ kết hôn cô đâm ra sợ năm mới. Giờ nhớ
lại cô mới thấy mình thật khờ, đang cầm ví tiền trên tay thì tiếng chuông cửa
vang lên.
Hàn
Dẫn Tố ngẩn người một chút, nghi ngờ bước ra cửa nhìn qua màn hình thấy người
đàn ông kia không khỏi ngơ ngẩn nửa ngày. Suy nghĩ một lát rồi mở của, dù sao
thì đại ân lần trước người ta giúp đỡ mình giờ mà để người ta đứng ngoài cửa thì
không hay lắm.
Đây
là lần nghỉ phép cuối cùng của Phương Chấn Đông trong năm nay, theo truyền
thống của quân nhân, lãnh đạo nhất định phải ở lại để liên hoan với anh em, mà
anh là Thủ trưởng càng phải làm gương tốt, nếu là bình thường thì anh sẽ vẫn vậy
nhưng năm nay không biết vì sao nữa. Có cái gì đó không biết tên, ở trong lòng
anh mọc lan tràn như cỏ dại.
Mà cỏ
này càng ngày càng mọc tốt, mấy ngày liền lấp kín lòng anh khiến anh không thể
nào ngừng nghỉ được, trong đầu vẫn chỉ có gương mặt trắng trẻo với đôi mắt long
lanh như nước kia.
Sau
đó anh mới suy nghĩ, cái loại cỏ dại lan tràn không thể kiềm chế được này chính
là nhớ nhung, mà bình sinh đây là lần đầu tiên anh nhớ đến một người, mà người
đó lại là một cô gái, còn là tiểu nha đầu. Mặc kệ cô đã kết hôn nay chưa thì
trong mắt anh cô chính là một tiểu nha đầu không hơn không kém.
Thật
ra thì Phương Chấn Đông không biết vì tình trạng xưa nay chưa từng có của anh
mà cả trung đoàn rơi vào khủng hoảng. Dù sao thì tác phong của Phương Đoàn
Trưởng đã lừng lẫy mấy quân khu, cứng rắn lạnh như băng là biệt hiệu, quanh năm
vẫn cứng nhắc như vậy như tuyết trên núi ngàn năm không chịu tan chảy. Trên
khuôn mặt kia trừ nghiêm túc ra thì chẳng có vẻ mặt nào khác, hơn nữa trong mắt
không bao giờ chứa hạt cát nào.
Dường
như tất cả mọi người đều biết, nếu mà là binh lính đi cửa sau thì biết điều chớ
đưa đến làm cấp dưới của anh ta. Không
bị luyện cho đến chết thì cũng đừng mong được nghỉ ngơi, anh không thèm để ý
xem kẻ đứng sau là ai, chỉ biết làm lính thì phải làm cho đúng là lính.
Mà
người như vậy dường như đang trúng tà, thỉnh thoảng đứng ở trong viện nhìn cây
mai trắng kia. Nếu ai có lá gan lớn có thể đến gần