
trẻ tuổi, như vừa mới đến tuổi hai mươi.
Mà
trên người còn mang vẻ đẹp ý vị của cô gái vùng Giang Nam, ngồi ở đó tựa như
bức tranh khuê nữ tinh xảo nhất, mang vẻ cổ điển, ưu nhã mà xinh đẹp.
Mộ
Phong cảm thấy Trịnh Vĩ thật là một kẻ ngu đần, mặc dù Hàn Dĩnh dáng dấp không
tồi nhưng cái loại đàn bà yêu mị kia nhất thời có vẻ tốt nhưng bên trong thô
tục và nông cạn. Không hiểu hắn ta đã nghĩ gì, cũng có thể như người ta nói,
đàn ông phần đông là vui vẻ nhất thời, đối với đàn ông mà nói, phụ nữ quá đẹp
đôi lúc cũng khiến cho họ có lúc chán nản.
Tìm
được người đàn ông có thể thật lòng thương tiếc bạn, thật lòng yêu bạn ở trên
đời này còn khó hơn so với lên trời. Nhưng Mộ Phong vẫn tin tưởng sẽ có người
đàn ông tử tế có thể nhìn ra Dẫn Tố, dù chưa thích, hơn nữa làm quân nhân sẽ vô
cùng nghiêm túc, vừa mới gặp mặt đã nói cho Dẫn Tố biết anh ta còn độc thân
chính là dấu hiệu ban đầu.
Huống
chi còn còn giúp cô mang đủ thứ lỉnh kỉnh này lên nhà, mà người ta cũng không
phải là người bình thường à, là Thượng Tá đó! Mộ Phong cũng có người anh họ là
quân nhân nên có thể hiểu đôi chút về cấp bậc. Thượng Tá nhất định là cán bộ
cao cấp rồi, không ngờ Dẫn Tố ly hôn ngược lại lại làm nở ra bông hoa đào lớn
như vậy.(Hoa đào là chỉ nhân duyên đó các nàng.)
Vì
vậy nên hỏi như thẩm vấn phạm nhân:
"Mày
nói là lần đầu tiên hai người gặp nhau, anh ta rất tuấn tú, sau đó còn nói cho
mày biết anh ta còn độc thân, hơn nữa còn giúp mày đến chỗ Trịnh Vĩ mang mấy
thứ đồ này về. Lại còn sắp xếp tươm tất mới đi đúng không?”
Hàn
Dẫn Tố gật đầu một cái, Mộ Phong không khỏi nhăn trán:
"Hàn
Dẫn Tố, có phải mày bị tên tiện nam Trịnh Vĩ giày vò quá nên ngu đi? Rõ ràng
người ta có cảm tình với mày, chẳng phải là đang muốn theo đuổi mày sao?”
"À.
. . . . ."
Hàn
Dẫn Tố lắc đầu như trống bỏi, tuôn ra từng tràng:
"Cậu
đừng đoán mò à, mình với anh ta chỉ mới gặp nhau có một lần mà thôi. Hơn nữa,
không gạt cậu, nhà anh ta quá gia thế, nghe bạn dạy Piano lớp bên cạnh nói hình
như là lãnh đạo cấp cao gì đó. Về phần giúp mình đưa đồ, chắc là anh ta chỉ
muốn cảm ơn mình đưa cháu trai anh ta về thôi.”
"Đồ
ngu ngốc!"
Mộ
Phong lắc đầu một cái, giảng giải cho cô:
"Hàn
Dẫn Tố, mày thật là cái đồ chậm tiêu, đàn ông thì đừng bao giờ đụng đến quân
nhân. Họ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với phụ nữ đâu, hơn nữa mày soi gương
đi, cái vẻ yếu đuối ngơ ngác này mà nhìn ai thì kẻ nào có thể chịu được.”
Hì hì
một tiếng, Hàn Dẫn Tố nhịn không được nở nụ cười, lúc còn học đại học, Mộ Phong
cũng thường nói vậy làm cô bật cười.
Mắt
Mộ Phong đảo quanh một vòng, cẩn thận suy nghĩ một chút lại gãi đầu. Có phải
mình nhìn gà hóa quốc không nhỉ? Mà dù sao anh ta cũng là quân nhân, ra tay là
chuẩn xác, mà Mộ Phong nghi ngờ quét qua cô gái đang cười đến rực rỡ kia. Mỹ nữ
như vậy thì thật đúng là không tin không có người đàn ông nào không đổ được.
Chợt
nhớ tới một chuyện , vội nháy chớp mắt nói:
"Dẫn
Tố, thiếu chút nữa quên, mày còn nhớ Đường Tử Mộ không?”
"Đường
Tử Mộ?"
Trong
đầu Hàn Dẫn Tố xẹt qua một hình ảnh mơ hồ, khẽ gật đầu:
"Cậu
nói đến đàn anh của chúng ta, nổi tiếng vô cùng ai cũng biết, có thể đoạt giải
thưởng quốc tế, nghiễm nhiên trở thành họa sỹ trẻ nhất rồi.”
Mộ
Phong ngây ngốc nhìn cô thật lâu mới nói:
"Anh
ấy hiện giờ đang mở phòng tranh, cùng với ông chủ công ty tao có giao tình. Hôm
đó anh ấy đến công ty tao vừa lúc gặp anh ấy, anh ấy vẫn còn hỏi thăm tin tức
mày. Tao nói thẳng tình hình luôn, anh ấy bảo rất ngưỡng mộ tài vẽ của mày. Nếu
như mày muốn có thể đem tranh đến chỗ anh ấy gửi bán, nói không chừng có thể
bán giá cao, có rất nhiều người nước ngoài muốn mua đấy, không phải mày đang
muốn mua nhà sao? Dựa vào chút lương giáo viên dạy mỹ thuật ở trung tâm nghệ
thuật đi đến bao giờ? Không bằng suy nghĩ một chút đi.”
Nói
xong rút danh thiếp từ trong túi ra đưa cho cô:
"Đây
là danh thiếp của Đường Tử Mộ, nếu mày muốn tốt lên thì nên liên lạc với anh
ấy. Tao thấy mày nên thử xem, nếu có thể bán được thì mày cũng sẽ thoải mái hơn
rất nhiều, còn nữa, bà ngoại mày đang bệnh, nếu phải nằm viện thì chút tiền gửi
ngân hàng của mày không đủ nhét kẽ răng.”
Hàn
Dẫn Tố hơi ngây ngốc chốc lát, cầm lấy danh thiếp rồi ôm Mộ Phong thật chặt,
hồi lâu mới nói:
"Cám
ơn cậu Mộ Phong"
Mộ
Phong vỗ vỗ lưng cô cười hắc hắc:
"Nếu
để cho những chàng trai ngày xưa theo đuổi mày mà nhìn thấy chắc sẽ hâm mộ tao
lắm đấy.”
Hàn
Dẫn Tố buồn buồn nói:
"Cũng
không phải."
Mộ
Phong đẩy cô ra, nhìn thẳng vào mặt cô, nói nghiêm túc:
"Dẫn
Tố, mày rất tốt, mày là cô gái xinh đẹp nhất thiên hạ. Cái tên Trịnh Vĩ kia mắt
mù nên mới thế, mày nhất định sẽ tìm được người đàn ông của mày, được hạnh phúc
chân chính. Tin tao đi, hơn nữa….”
"Hơn
nữa cái gì?"
Hàn
Dẫn Tố nghi hoặc nhìn cô, mắt Mộ Phong lóe lên, cười cười che giấu:
"Không
có gì, thôi, tao về trước đây, ngày mai còn có việc đại boss giao.”
Mộ
Phong nghĩ trong lòng, thôi hay là để Dẫn Tố nhận ra đi, bên cạnh cô ấy trừ tên
khốn Tr