
c quần áo ông may thì mọi thứ đều sẽ rõ ràng, chẳng lẽ còn bắt anh phải
mặc nữa hay sao… Kệ đi, cứ ứng phó như vậy trước đã, chuyện gì thì tính sau.
“Ngày mai đưa số đo của
bạn trai con cho mẹ, ba con muốn may sớm sớm.”
“Dạ.”
Vì thế buổi tối, Phong
Đằng sau khi tắm xong, nghênh đóng anh là một cuộn thước dây.
“Đến đây đến đây, để em
đo người anh.”
Phong Đằng nhíu mày, “Làm
cái gì?”
Sam Sam nghiêm túc nói:
“Đương nhiên là để biết thêm về anh rồi!”
Phong Đằng híp mắt lại,
“Thế à? Em còn muốn biết gì? Cái gì của anh em cũng biết rồi mà!”
…….. Lời này có vẻ mờ ám,
chẳng lẽ cô suy nghĩ bậy bạ sao? Sam Sam chưa kịp hoài nghi thì đã bị ai đó
nhấc bổng lên, thước dây bị ném xuống dưới giường, lại một lát sau, trong phòng
vang lên âm thanh kháng nghị: “Này… em không phải nói đo chỗ đó…”
Sáng sớm hôm sau, Sam Sam
ôm chăn ngồi trên giường, vẻ mặt tối sầm nhìn thước dây dưới giường.
Chẳng lẽ hôm nay còn muốn
đo nữa sao?
Sam Sam trong lòng rên rỉ
một tiếng, ngã sấp xuống giường, kéo chăn trùm lên người.
Sam Sam vượt qua bao
nhiêu khó khan gian khổ trong thời gian này để lấy số đo, cuối cùng thì cô cũng
thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ của mẹ Tiết, đem số đo của Phong Đằng báo cáo lại
với bà.
Sam Sam dần dần cũng quên
luôn chuyện này, ai ngờ, không lâu sau đó, cô lại nhận được bưu phẩm chuyển
phát nhanh từ nhà, cô nhận được điện thoại của mẹ Tiết, “Sam Sam, nhận được
quần áo chưa? Ba mẹ vốn định chờ con đến rồi đưa luôn, nhưng mà nghĩ lại hay là
để con rể tương lai mặc quần áo này đến thì càng tốt, ha ha, ai nha, phí chuyển
phát đúng lá mắc thật, có gửi bưu phẩm quần áo thôi mà mất hết 30 tệ, thực là
độc ác….”
Sam Sam cầm âu phục trên
tay mà khóc không ra nước mắt. Mẹ, mẹ mới là độc ác, cô vốn không định nói cho
Phong Đằng nghe!
Sam Sam cố gắng tìm thời
cơ tốt để nói chuyện với Phong Đằng, “À, em có nói anh chuyện trước kia ba em
là thợ may chưa….”
Phong Đằng nghi hoặc nhìn
cô, “Hình như chưa.”
“Thì giờ anh đã biết rồi
đấy.” Sam Sam ngượng ngùng nở nụ cười, đem quần áo đưa cho anh, “Ba em làm cho
anh một bộ âu phục….”
Lần này đi đến nhà Sam
Sam, Phong Nguyệt cũng đi theo, còn mang theo chồng và con nữa, cô đưa ra lý do
thực chính đáng, “Ba mẹ Sam Sam không chỉ xem mặt anh, mà còn cả gia đình anh
nữa, là em gái của anh thì đương nhiên em phải đi theo chứ! Nếu như ba mẹ Sam
Sam thấy gia đình hạnh phúc của em và Ngôn Thanh, rồi cục cưng đáng yêu này
nữa, chắc chắn họ sẽ lập tức đem Sam Sam tặng cho anh liền.”
Phong Đằng lúc ấy cực kỳ
kiêu căng “hừ” lạnh một tiếng, “Còn lấy họ ra làm cớ nữa sao?”
Đương nhiên anh cũng hiểu
được tâm ý của Phong Nguyệt, cho nên hôm đi đến nhà Sam Sam, sáng sớm Phong
Nguyệt đã xuất hiện tại nhà Phong Đằng, sau đó cô thấy bộ âu phục mà Phong Đằng
mặc, không nghĩ tình anh em mà chê bai.
“Anh, anh chọn quần áo
sao thế, thật chẳng có thẩm mỹ gì cả! Bộ âu phục này nhìn thường quá, với lại
đường may cũng không đẹp nữa, anh may ở đâu thế?”
Sam Sam ở một bên không
nói lời nào.
Phong Đằng mặt không chút
thay đổi nói: “Nhà may Thái Sơn.”
Nhà may Thái Sơn?
Phong Nguyệt có tí mờ
mịt, “Chưa nghe qua bao giờ, mới mở sao? Khẳng định rất nhanh sẽ đóng cửa.”
Cũng là đóng cửa nhiều
năm rồi ! Sam Sam tiếp tục cúi mặt.
Nhưng Ngôn Thanh nhìn ra
có gì đó khác lạ, rồi nhìn thấy vẻ mặt của Sam Sam hiện giờ, có chút đăm chiêu
cười nói: “Thái Sơn, chính là ba vợ của anh?” (trong tiếng trung, “thái sơn”
cũng có nghĩa là ba chồng, ba vợ)
Sam Sam giơ tay lên,
“Đúng, là ba của tôi.”
Đến lúc lên máy bay,
Phong Nguyệt vẫn không ngừng trêu ghẹo: “Ôi, em thế nào mà ngay cả một cái áo
mà chưa may được cho mẹ chồng nữa, thật là bất hiếu.”
Sam Sam gục mặt vào lòng
Phong Đằng, anh vỗ vỗ trấn an cô, tuy rằng bộ quần áo này làm anh không được tự
nhiên cho lắm, nhưng cũng không có nghĩa là Phong Nguyệt có thể trêu ghẹo bọn
họ.
“Ngôn Thanh, có
nghe không? Nguyệt đang oán giận.”
Ngôn Thanh nói: “Nghe
được nghe được, ai nha, Nguyệt nhà chúng ta nếu may quần áo cho mẹ tôi, chắc là
bà không dám mặc ra đường rồi.”
“Không cần phiền toái vậy
đâu.” Sam Sam ngẩng đầu lên, rất nghĩa khí nói, “Nguyệt, tôi sẽ nói ba tôi làm
cho cô 1 bộ.”
“Mấy người này!” Phong
Nguyệt tức muốn chết.
Máy bay đáp xuống tỉnh G,
vẫn là người trong công ty đến đón. Lúc đến cũng không phải giờ hành chính,
giám đốc chi nhánh công ty đã đứng ở sân bay đợi rất lâu. Nhưng Phong Đằng cũng
không muốn làm phiền họ, nên tự mình lái xe đến nhà Sam Sam.
Tới nhà của Sam Sam thì
cũng đã là buổi chiều, dưới lầu mẹ Tiết ba Tiết đã đứng chờ.
Nhìn chiếc xe chậm rãi
tới gần, ba Tiết mẹ Tiết đã chờ dài cổ. Xe dừng lại, người đàn ông trẻ tuổi cao
lớn, tư thái tao nhã thong dong xuống xe, trên người mặc bộ âu phục trông rất
đẹp, cả người toát lên khí chất cao quý.
Ba Tiết mẹ Tiết chạy vọt
đến bên Phong Đằng.
Trong phòng khách, ba
Tiết mời Phong Đằng, Phong Nguyệt và Ngôn Thanh dùng tra, còn mẹ Tiết thì kéo
Sam Sam vô nhà bếp rửa trái cây.
“Sam Sam, con xem ba con
vẫn chưa lụt nghề, Tiểu