
hôn hơn.
Vẫn tựa vào vai anh, Sam
Sam nói: “Anh xem, cái gì anh cũng đều nghĩ thay em, có lời nói của anh thì mọi
thứ đều ổn cả, nếu không có lời nói của anh, thì chuyện gì cũng không thành.”
Văn phòng im ắng .
“Quên đi.”
Phong Đằng bỗng nhiên cầm
lấy sấp văn kiện trên bàn, toàn bộ ném vào sọt rác.
Đây là làm sao vậy?
Sam Sam đang thấy kỳ quái
thì chợi nghe Phong Đằng nói: “Anh bỗng nhiên cảm thấy, nếu như em đã muốn như
vậy thì…. kết hôn mà đòi hỏi phải có hiệp nghị thì đúng thật là sỉ nhục chỉ số
thông minh của anh.”
“……..”
Sam Sam không nói gì,
Phong Đằng đang sỉ nhục chỉ số thông minh của cô sao?
“Sam Sam, không ký mấy
cái này, tương lai nếu xảy ra chuyện gì thì em sẽ không có gì cả.”
“......” Sam sam,“=
= em hình như…có chút hối hận .”
Phong Đằng nở nụ
cười,“Không còn kịp rồi, em sẽ chẳng có gì ngoại trừ anh .”
Sam sam quay đầu, mạnh
dạn hôn môi anh. Phong Đằng cười, vòng tay ôm chặt cô hôn thật sâu.
1
phút sau (hun tới 1 phút kìa ='>'>) Sam Sam đang ôm hôn Phong Đằng thì chợt bừng
tỉnh, đẩy anh ra, “Đợi chút, anh vừa nói em sẽ không có gì cả là sao vậy?! Em
sẽ chọn những thứ mà em muốn !!! Anh không thể thu hồi toàn bộ được!!!”
Cuối tuần, Phong Đằng đưa
Sam Sam về nhà cũ coi căn phòng trang trí thế nào, thuận tiện đồng chí Sam Sam
cũng muốn kiểm duyệt phòng cô dâu chú rể.
Đồng chí Tiết Sam Sam bắt
đầu phát huy thiên tính phụ nữ nghiệp dư của mình, toàn chọn mấy thứ trang sức
long lanh lóng lánh = = thật ra mấy thứ này đều được tặng kèm theo hiệp nghị.
Sờ sờ mấy thứ trang sức
ấy, Sam Sam cảm thấy hài lòng mà trả lại cho Phong Đằng, “Hay là anh giúp em
bảo quản đi!”
Phong Đằng quét mắt nhìn
trang sức mà Sam Sam đưa anh, tùy tiện cầm một cái lắc lên, sau đó kết luận:
“Tầm nhìn cần phải cải thiện.”
Vì thế cũng thuận miệng
mà dạy cô một chút. Anh nói cô nghe về lịch sử gia đình anh. Gia đình anh có
truyền thống là thân sĩ, đương nhiên là hạ bút thành văn, Sam Sam đáng thương
nghe mà cứ mây mù sa mưa, còn lấy làm hứng thú nữa chứ. Phong Đằng không khỏi
cảm thấy thống khổ.
May mắn bác Vương báo là
có Phong tiểu thư và Ngôn Thanh đến đây, Sam Sam vội vàng chạy xuống lầu.
“Phanh” một tiếng, Sam
Sam dừng lại, một đống tư liệu dày cộm đưa lên trước mắt cô, Phong tiểu thư hào
hứng nói: “Này, đây là kế hoạch sơ bộ cho lễ cưới!”
Sam Sam bàng hoàng nhìn
độ dày của đống tư liệu này, quả thực đống này còn dày hơn hiệp nghị trước khi
kết hôn của Phong Đằng nhiều. Bọn họ không hổ danh là anh em T___T Tùy tiện cầm
một quyển màu sắc rực rỡ, hình như là giới thiệu về quần áo, thì Phong tiểu thư
ngăn cản: “A, không cần xem này, đây là quần áo tôi muốn mặc trong lễ cưới.”
……. “Này cũng không cần
coi, là giầy của tôi muốn mua.”
Sam Sam: “………..”
Phong Đằng từ trên lầu đi
xuống, tức giận nói: “Em muốn kết hôn?”
Ngôn Thanh đứng bên cạnh
vẻ mặt lo lắng: “Bà xã, người em tái hôn có phải là anh không đó?”
Phong Nguyệt trừng mắt
nhìn Ngôn Thanh, phẫn nộ nói: “Em cũng không muốn, không bột đố gột nên hồ, 2
người cũng chưa định ngày, thì làm sao em đặt khách sạn được, mà không đặt
khách sạn thì làm sao biết lễ đường thế nào, mà lễ đường không biết thì làm sao
mà em biết cách bố trí….”
“Được.” Phong Đằng đau
đầu nhìn Phong Nguyệt, “Em cũng đừng hối thúc, chờ anh cùng ba mẹ Sam Sam bàn
bạc đã. Bác Vương cũng đã chuẩn bị hết rồi, tuần sau chúng ta đi tỉnh G được
không?”
Câu sau là hỏi Sam Sam.
Sam Sam há to miệng, “Cái
kia, em chợt nhớ 1 chuyện…. em còn chưa nói với ba mẹ chuyện kết hôn.”
Mọi người đều im lặng……
“Đưa di động đây.”
Phong Đằng nghiêm mặt cầm
lấy di động của Sam Sam, tìm kiếm danh bạ, sau đó bấm gọi. Điện thoại rất nhanh
có người tiếp máy, Phong Đằng lễ phép nói: “Xin chào bác, cháu là Phong Đằng.”
Sam Sam sau đó đương
nhiên là bị mẹ Tiết mắng cho 1 trận, đường đường là mẹ mà trước hôn lễ 1 tháng
mới biết là con gái mình sẽ kết hôn, ai mà không nổi điên chứ. Nhưng mà Sam Sam
cũng cảm thấy mình thật vô tội, ai ngờ lại xảy ra chuyện mang thai rồi đột
nhiên kết hôn, cô cũng biết có biết làm sao đâu!
Nhưng mà con gái mình sắp
kết hôn, mẹ Tiết rất phấn khích, ngày hôm sau liền gọi điện thoại cho Sam Sam,
“Sam Sam, ba con trước kia may đồ đẹp lắm, nói cho mẹ biết, dáng người bạn trai
con thế nào, mẹ kêu ba con làm cho nó một bộ âu phục.”
“A?” Sam Sam ngẩn người,
sau đó liền cự tuyệt: “Không cần, quần áo của Phong Đằng đều có rồi, đã đặt thợ
may rồi, không cần ba may đâu.”
Đồng chí Sam Sam đã
thực uyển chuyển từ chối, nhưng mẹ Tiết nghe con gái chê tay nghề của chồng
mình, mẹ Tiết tức giận nói, “Con thì biết cái gì. Tay nghề ba con rất giỏi, mấy
cửa hàng bán quần áo cũng không có áo nào đẹp bằng ba con may đâu, mẹ sẽ nói
với ba con, thuận tiện may một bộ váy cho mẹ luôn….”
Mẹ Tiết hăng say nói,
việc ba Tiết may âu phục cho con rể là điều tất nhiên. Nghe lý luận logic đó
của mẹ Tiết, Sam Sam không thể nào cự tuyệt được nữa, đành phải đáp ứng. Trong
lòng cô nghĩ, cứ để ba Tiết may âu phục cho Phong Đằng, đến lúc ba Tiết thấy
anh mặ