
là buồn cả, chẳng lẽ
không có con, anh cảm thấy nhẹ nhõm sao?
“Anh không thích có con
hả?”
“Sao lại hỏi vậy?”
“Anh có vẻ không thèm để
ý….”
“Đừng nghĩ bậy bạ.” Anh
đem cô ôm ngồi trên người anh, nói, “Có đứa nhỏ anh rất vui, không có đứa nhỏ
anh cũng rất vui. Anh không nghĩ vì đứa nhỏ anh mới kết hôn với em, hơn
nữa…..” Phong Đằng dừng một chút, trên mặt có chút xấu hổ. “Em còn trẻ, sớm như
vậy mà đã làm mẹ, anh thật không đành lòng.”
“Em tốt nghiệp thì đã 22,
hiện tại cũng 23 tuổi rồi!”
“Quá trẻ.” Phong Đằng sờ
sờ đầu cô, “Anh muốn em hưởng thụ thêm vài năm nữa.”
“= = kỳ thật anh mới là
người hưởng thụ thì có.”
Hừ, còn đổ thừa cô nữa,
cô đi guốc trong bụng anh mà.
Phong Đằng bật cười,
“Đúng vậy, anh cũng hưởng thụ, nhưng mà….” Anh kéo dài giọng ra, ánh mắt mờ ám
nhìn cô, “Anh hưởng thụ cái gì chứ?”
“Này!”
Sam Sam phản ứng rất
nhanh, nhưng mà phòng ngày phòng đêm cũng không phòng được giặc nhà, vì thế
nước mắt lưng tròng mà cắn tay ai kia…. Sau đó, Phong Đằng nhớ tới điều gì liền
hỏi Sam Sam: “Lần trước ai nhờ em trả vé dùm?”
“Ách, là a Giai.”
“Vậy lần này ai mời em ăn
bánh trứng?”
“Cũng là a Giai.”
Phong Đằng gật gật đầu,
Sam Sam nóng nảy nói, “Anh sẽ không làm gì chứ, a Giai rất tốt, làm việc cũng
rất giỏi.”
Phong Đằng mặt không chút
thay đổi nói: “Không có gì, cô ấy nên được thăng chức.”
“A?”
Quả nhiên, vài ngày sau
lãnh đạo đã ra thông cáo, nhân viên Hoàng Thế Giai biểu hiện làm việc rất xuất
sắc, cẩn trọng, nên được thăng chức, tiền lương cũng tăng, thuyên chuyển qua
chi nhánh công ty làm trong bộ phận tài vụ. Thực khéo là, chi nhánh công ty kia
lại gần nhà của a Giai hơn. (đố nhé, sao a Giai lại đc tăng lương + thăng chức
nhưng mà lại chuyển qua chi nhánh khác, trong khi Sam Sam lại rất thân với a
Giai??????)
Thăng chức tăng lương,
lại đi làm gần nhà, a Giai vô cùng mừng rỡ, được mọi người chúc mừng xong, a
Giai tìm được Sam Sam, khẳng định nói: “Sam Sam, nhất định là bạn ở trước mặt
Phong tổng nói giúp mình vài lời phải không?”
Sam Sam khó khắn nói:
“…….. Là….. Hả?”
A Giai cảm động ôm lấy
cô, “Người tốt sẽ được báo đáp, Sam Sam, cô cùng Phong tổng chắc chắn sẽ thành
vợ chồng!”
……. Kỳ thật bị a Giai
chúc phúc như vậy, Sam Sam lại rất lo lắng =_=||| gì mà vợ chồng chứ…. Sam Sam
nhớ tới 1 vấn đề -- lúc đó vì có đứa con, nên họ mới gấp rút kết hôn, kết quả
lại không có, thì làm sao mà kết hôn nữa?
Phong Đằng giống như đã
quên chuyện này, nhắc cũng chẳng nhắc, Phong tiểu thư cũng không thấy bóng dáng
đâu cả, Sam Sam rối rắm suốt 2 ngày, quyết định không quan tâm vấn đề này nữa, cứ
thuận theo tự nhiên đi.
Ai ngờ lại qua 2 ngày,
Phong Đằng lúc ăn cơm bỗng nhiên nói: “Sam Sam, ngày mai buổi chiều em lên văn
phòng anh.”
“Làm cái gì?”
Phong Đằng nhìn cô nói: “Ký hợp đồng trước khi kết
hôn.”
Buổi chiều hôm sau, Sam
Sam đúng giờ đi vào phòng Phong Đằng.
“Sam Sam, lại đây.” Phong
Đằng ngoắc cô, rồi giới thiệu người đàn ông ngồi trên sofa, “Đây là Trương bá,
đại luật sư nổi tiếng nhất thành phố. Trương bá, đây là Sam Sam.”
Sam Sam ngoan ngoãn chào
hỏi: “Xin chào, Trương bá.”
“Cô gái, không tệ không
tệ.” Trương bá tủm tỉm cười đánh giá một lúc, trên mặt toát ra vài phần xúc
động, “Nháy mắt tôi đã làm luật sư cho nhà Tiểu Phong được gần 10 năm rồi, rốt
cuộc cậu ấy cũng kết hôn, đáng tiếc ông nội cậu ấy không thấy được.”
Phong Đằng nói: : “Vài
ngày nữa là ngày giỗ của ông nội, cháu sẽ dẫn cô ấy đến gặp ông ấy.”
Trương bá gật gật đầu,
vừa cười vừa đứng lên, “Lo chuyện hỷ sự trước, đừng để ông già như ta làm mất
hứng, đến đây cô gái, chúng ta nói chuyện đi.”
Sam Sam lúc này mới chú ý
đến sấp văn kiện trên bàn. Ách, tất cả cái này đều là hiệp nghị trước khi kết
hôn chứ? Sam Sam nghĩ vài tờ là cũng tốt lắm rồi, cần chi mà nhiều dữ vậy?
Chờ Trương bá giải thích,
Sam Sam mới biết được, thì ra phần lớn văn kiện này đều là hợp đồng đi kèm với
hiệp nghị, nào là bất động sản, cửa hàng, trang sức, châu báu, còn có cả quỹ cổ
phiếu,….. 1 lúc lâu sau Trương bá mới nói hết.
“Cô gái, sau khi cháu kết
hôn cùng Tiểu Phong thì toàn bộ những thứ này đều thuộc về cháu.”
Phong Đằng đối với lời
Trương bá vừa nói có chút bất mãn, nhẹ nhàng khụ một chút.
Nhìn Phong Đằng từ nhỏ
đến khi trưởng thành, liếc mắt 1 cái ông đã biết anh muốn gì, cười hớ hớ tiếp
tục nói: “Cháu sẽ sở hữu bất động sãn, đương nhiên bất động sản này đều là của
Tiểu Phong.”
“Ách, cái kia, Trương
bá, cháu nhớ không lầm thì cổ phiểu được xem như là động sản?” giọng nói Sam
Sam đầy vẻ nghi ngờ. Thật sự là vị luật sư già này nhìn thoáng qua rất quyền
uy, rất chuyên nghiệp. Nhưng giờ cô lại nghi ngờ tính chuyên nghiệp ấy.
Trương bá thực bình tĩnh
giải thích: “Cổ phiếu xác thực được xem như là 1 loại động sản, nhưng mà trong
tình huống này, động sản của Tiểu Phong cũng được xem như là bất động sản.”
Sam Sam nghiêng đầu nhìn
ông, “Vì sao?”
“Bởi vì quỹ cổ phiếu của
công ty là cổ phần tổng hợp, từ khi thành lập đến nay quỹ cổ phiếu đều dùng
tiền mặt để thanh toán, cho