
ười tự xưng là em gái Liên Hạo Đông. Vừa rồi Vương Ngọc Lam còn nói đợi Liên Hạo Đông về
sẽ đính hôn với mình. Người phụ nữ ở đâu lòi ra này có lai lịch gì? Để
cô là vị hôn thê chính thức này ở đâu? Cô biết tình cảnh bây giờ của
Vương Ngọc Lam khá xấu hổ, liền thức thời mà nói với bà: "Dì Liên, con
vừa nhớ ra mẹ con vẫn chờ con đi làm vật lý trị liệu cùng. Sắp tám rưỡi
rồi, con về trước đây."
Vương Ngọc Lam cảm thán Trương Thiểu Vân có tri thức hiểu lễ nghĩa, xoay người nói với cô: "Cũng được, để lão Lữ dẫn con tới bãi đỗ xe."
Trương Thiểu Vân vội vàng trả lời: "Dì, không cần đâu, xe đậu trước cửa, con tự đi ra là được." Cô quay về phòng khách lấy túi xách Hermes màu
vàng của mình.
Thì ra chiếc xe thể thao Porsche đậu ở cửa chính là của cô ta. Mẹ kiếp, các cô thật con mẹ nó khoe của. Tiễn Trương Thiểu Vân, Trần Hiểu Sắt liền được mời vào một phòng khách
khác, không lớn, nhưng rất kín. Chắc là phòng ông cụ Liên Kỳ Sơn dùng
khi giải quyết công việc ở nhà.
Vương Ngọc Lam bảo nữ giúp việc rót một cốc nước ấm đưa vào. Nước ấm
nhưng Trần Hiểu Sắt lại cảm thấy uống vào lạnh vô cùng, gậy ông đập lưng ông không phải là dấu hiệu tốt.
Vương Ngọc Lam quan sát cô gái trước mặt. Dáng vẻ lại khá đẹp. So sánh
với Trương Thiểu Vân khoa trương thì hoàn toàn là một phong cách khác,
trong sáng, thanh nhã, còn có chút nhu mì của phụ nữ. Cô gái thế này là vô cùng khiến đàn ông thích. Trước khi Vương Ngọc Lam về hưu là làm
đoàn trưởng đoàn văn công của giải phóng quân, duyệt vô số người. Bà rất thích phụ nữ kiểu này. Nhưng nếu như bảo bà để cô làm con dâu mình thì
lại không chấp nhận được.
Hôm qua, bà hẹn một đám bà cụ chơi mạt chược. Tối lúc về thì đi qua khu
nhà Liên Hạo Đông, bị tiếng hai con chó đang đùa giỡn trong chăn hấp
dẫn. Nhị thiếu gia nhà bà đã đi sắp được nửa năm, ở đây không có người
ở. Vậy ai nuôi chó ở đây? Bà rất buồn bực.
Hôm nay đi cùng bà là một lái xe khác, sĩ quan cấp hai Tiểu Khương. Bà
để Tiểu Khương dừng xe, mình thì đi tới hậu viện. Bà nhìn thấy một con
chó đang cố gắng đứng thẳng qua khe cửa, thỉnh thoảng cắn vào phòng một
tiếng, mà con kia ở bên trong lại kêu rất vui vẻ.
Chìa khóa hậu viện của Liên Hạo Đông đang cắm trong ổ, rất dễ mở. Vương
Ngọc Lam bảo Tiểu Khương mở cửa chính ra, nhốt Phi Hồ lại, cấm nó kêu.
Tuy gen Phi Hồ tốt nhwg cũng không lqđ được huấn luyện đặc biệt. Cho nên so sánh với quân khuyển mà nói thì nó ngoan ngoãn vô cùng. Cộng thêm
Tiểu Khương vừa hay đã từng huấn luyện quân khuyển, cho nên nó bị Tiểu
Khương khóa bằng xích chó lại rất nhanh.
Vương Ngọc Lam lại tìm được chìa khóa dự phòng dưới bệ cửa sổ, mở cửa
vào. Tiểu Sửu Sửu lập tức tỏ vẻ bất mãn mãnh liệt nhất với người tới,
nhe răng nhếch miệng định xông lên dọa người ta sợ bỏ chạy.
Vương Ngọc Lam không sợ chó nhưng lại không thích chó. Bà nhẹ nhàng
tránh khỏi Sửu Sửu tập kích, ngoảnh lại nói với Tiểu Khương: "Thả nó vào viện trước đi." Còn bà thì xoay người vào phòng.
Lập tức một mùi hương thơm ngát đặc biệt của phụ nữ phả vào mũi. Bà kinh ngạc, mở đèn lên, đập vào mắt chính là ra trải giường Hỉ Dương Dương
màu kem. Trên ra giường còn bày hai cái cốc hình con báo. Ở đây có một
phụ nữ mà bà không biết. Cô ta là ai? Đã ở bao lâu?
Bà duy trì bình tĩnh, kéo cửa tủ quần áo trong phòng ra. Quân trang của
con trai bà và đồng phục của phụ nữ xen lẫn trong tủ quần áo, bên trên
khá gọn gàng sạch sẽ. Xem ra cô bé thường xuyên ở lại đây.
Vương Ngọc Lam lại đi phòng bếp xem. Vẫn bày đầy đồ vật chỉ cô bé mới
dùng. Có bức tranh biếm họa Liên Hạo Đông, còn có chén sứ có hoa văn
hình phim hoạt hình. Bà đã hiểu. Con trai bà đây là kim ốc tàng kiều.
Chẳng lẽ bà chính là một người mẹ thất bại ư? Năm đó lão Đại dưới tình
huống không đợi bà đồng ý đã dẫn một cô gái về, nói muốn cưới. Hôm nay
lão Nhị lại dẫm lên vết xe đổ. Vậy quá không đặt hai người già bọn họ
vào mắt.
Phụ nữ càng mạnh mẽ càng không chịu nổi loại trùng kích này. Bà day
huyệt thái dương hơi đau, ngồi nghỉ ngơi trên ghế. Năm đó bà cũng không
coi trọng vợ của lão Đại. Tạm thời không đề cập tới gia thế, chỉ riêng
vẻ cô gái nhỏ yếu đuối đó bà đã không thích. Bà đoán không lầm. Cuối
cùng vẫn ly hôn, còn để lại Tiểu Miêu Miêu hai tuổi.
Bà đã sớm nhận ra loại phụ nữ yếu đuối từ trong xương này căn bản không
hợp với con trai. Nói trắng ra căn bản chính là không xứng. Bây giờ, lão Nhị cũng như vậy. Bà không biết chắc có thể tha thứ cho lão Nhị làm càn nữa không. Nhất định bà phải xem nàng dâu này trước mới có thể. Bà nói
với Tiểu Khương: "Tìm vài người, đưa hai con chó này đi cho tôi."
Tiểu Khương lập tức đi tới đội xe hậu cần tìm mấy người tới, đẩy hai con chó lên sau một chiếc xe, mang đi.
Vương Ngọc Lam chưa ăn cơm chiều nằm trên giường sinh hờn dỗi một mình.
Tiểu Miêu Miêu cũng không dám tới chọc, đi học vẽ tranh với gia sư của
nó rồi. Sau khi trở về, Liên Kỳ Sơn thấy hai con chó trong sân thì hỏi:
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiểu Khương nói đại khái câu chuyện cho ông một lần. Lòng Liên Kỳ Sơn đã như gương sáng. Chuyện này vẫn