Sắc Màu Quân Nhân

Sắc Màu Quân Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211094

Bình chọn: 9.5.00/10/1109 lượt.

nghe anh nói tình hình gia đình anh. Nhà anh ba

đời làm lính, gia giáo nghiêm khắc. Nhất là mẹ lại càng nghiêm khắc với

bọn họ. Bất kể việc lớn việc nhỏ gì đều yêu cầu hoàn mỹ.

Nghĩ tới những điều này, Trần Hiểu Sắt hơi sợ. Không phải là cô nhát

gan, cũng không phải cô chùn bước, mà đây d.đ.l.q.đ là một loại bản năng phụ nữ. Liên Hạo Đông có sự trang nghiêm của mẹ. Nếu mình muốn kết hôn

với anh thật, vậy chứng tỏ sau này cô có mẹ chồng cực kỳ khó. Sau lưng

cô lạnh buốt, thầm nghĩ: Chẳng lẽ mẹ anh không hài lòng về cô, tới ra

oai phủ đầu với cô trước?

Nhưng dù bà là Vương Mẫu nương nương cũng không nói lý mà đã ôm thứ

người ta yêu thích đi như vậy chứ? Mẹ chồng có ác nữa thì cũng là mẹ của Liên Hạo Đông, đều quẩn quanh chữ tình. Nếu anh muốn cưới cô, sớm muộn

gì cô cũng gặp người mẹ nghiêm khắc này. Gặp muộn không bằng gặp sớm. Cô định tối nay sẽ tới thăm bà.

Lấy được địa chỉ từ chỗ Tiểu Trương, là chỗ chỉ có số chứ không có tên ở Hương Sơn, thật khó tìm. Nhưng cô cũng mò được tới. Cô thấy cảnh vệ vô

cùng không bình thường mặc áo lam cầm súng đứng ngoài cửa lớn chạm trổ

bằng sắt. Chỗ đại viện ban ngày cảnh vệ còn không dùng súng lục, vậy mà ở đây lại có? Điều này nói lên rằng người ở trong toàn là nhân vật đại

danh đỉnh đỉnh.

Không sai, nơi đây chính là viện số 38 Hương Sơn. Trong đó là chỗ ở của

mấy vị lãnh đạo cấp bậc cao nhất của hải quân Trung Quốc. Mấy biệt thự

tô điểm cho Hương Sơn an tĩnh chính là phủ đệ của bọn họ. Bên trong đại

thụ che trời rậm rạp, đường nhỏ quanh co, là vùng đất nghỉ ngơi tuyệt

hảo của Bắc Kinh. Hơn nữa thế đất cũng khá cao hơn xung quanh, cộng thêm đình viện hồ nhân tạo, tạo thành lưng dựa núi mặt hướng biển, số làm

quan vĩnh viễn hanh thông, phong thủy tốt, là chỗ mở thẳng ra tướng môn.

Từ xưa tới nay, bất kể là người theo chủ nghĩa duy vật lớn lao cỡ nào,

thực chất bên trong đều tin tưởng thuyết phong thủy truyền thống.

Chỗ này khá xa. Cô tan làm liền tới đây, ngồi xe buýt tới phụ cận Hương

Sơn, sau đó lại thuê xe vừa đi vừa tìm. Tới tám giờ cô mới mò tới cửa.

Gió lạnh thổi vù vù, trên người cô chỉ mặc một cái áo khoác mượn của

đồng nghiệp, quần áo vẫn là bộ ngày hôm qua. Quần mỏng, trên chân vẫn

còn đi giày mỏng, lạnh quá. Cô run cầm cập giậm chân đi qua đi lại.

Con đường lớn thông suốt từ nam chí bắc, gió bắc quật vào người lạnh

thấu xương như dao lạnh. Nếu gió lớn hơn chút nữa, cô lo mình sẽ bị cuốn đi thật. Hôm nay cô đã uống ít thuốc cảm nhưng hình lqđ như không có

tác dụng. Bây giờ hai chân như giẫm trên bông, mềm nhũn. Người đi đường

thưa thớt, làm bạn với cô chỉ có cảnh vệ tận hết chức trách, thế đứng

vẫn thẳng đứng như cây bạch dương nhỏ.

Trần Hiểu Sắt thử cà thẻ như đại viện để vào nhưng còn chưa kịp lấy thẻ

ra đã bị ngăn cản. Chiến sĩ nhỏ đi xuống hỏi cô tìm ai? Cô nói: "Tôi

muốn tìm người nhà Liên Hạo Đông. Có thể châm chước một chút để tôi vào

không?"

Chiến sĩ nhỏ tuyệt không khách sáo chút nào, kiểm tra một mạch, nói: "Cô là thế nào với bọn họ?"

Trần Hiểu Sắt nói: "Bạn."

"Bạn gì?" Chiến sĩ nhỏ lại hỏi.

Trần Hiểu Sắt biết nếu nói là bạn bình thường hoặc gì gì dó, có lẽ ngay

cả cửa cũng không vào được, liền to gan mà nói: "Tôi là vị hôn thê của

Liên Hạo Đông."

Chiến sĩ nhỏ mang găng tay trắng chìa tay ra với cô: "Giấy chứng nhận."

Trần Hiểu Sắt không mang thẻ căn cước, đành phải nói: "Tôi quên mang

theo. Tôi có thẻ vào đại viện, anh xem xem có thể không?" Cô đưa thẻ vào đại viện có tên và ảnh mình cho chiến sĩ nhỏ gác cửa.

Chiến sĩ nhỏ lật qua lật lại xem, nói với cô: "Cô chờ một chút. Tôi đi

gọi điện thoại kiểm tra." Chiến sĩ nhỏ vào phòng, bắt đầu gọi điện thoại nội bộ. Một lát sau, cậu ta đi xuống, nói với cô: "Lại đây đăng ký, sau đó tôi dẫn cô tới đó."

Cuối cùng đã qua cửa, trong lòng cô tràn đầy vui vẻ. Được vào nhanh như

vậy, chẳng lẽ là đã biết cô là bạn gái của Liên Hạo Đông? Nếu biết là

bạn gái anh, vậy chắc chắn bọn họ sẽ không gây khó d'đ'l'q'đ khăn cho

Phi Hồ và Sửu Sửu, không thể từ chối. Nghĩ tới Phi Hồ và Sửu Sửu đều an

toàn, cô không còn lo lắng nữa. Cô soi vào kính phòng cảnh vệ sửa sang

lại tóc. Aiz! HÌnh tượng của cô cũng thật là đủ hỏng bét. Mắt bị gió

thổi đỏ bừng, còn hai chân dính đầy bùn, thật nhếch nhác ôi thật nhếch

nhác.

Nếu là vị hôn thê của Liên Hạo Đông, chiến sĩ nhỏ liền khách sáo hơn

nhiều, gọi vài tiếng chị, bộ dạng rất thân thiết. Biệt thự của Liên Kỳ

Sơn ở sâu trong tiểu khu, ở eo Hương Sơn, dựa núi hướng biển.

Núi ở cánh bắc không cao nhưng nhìn gần vẫn nguy nga hùng vĩ. Hai bên

phần lớn là phong đỏ lâu năm, cành lá vô cùng dày, rất đẹp.

Bây giờ đang chính là lúc đẹp nhất của mùa này, sau cơn mưa lá phong đỏ

càng thêm vô cùng hoàn mỹ. Con đường rải đá sạch sẽ đẹp đẽ quanh co dài

dằng dặc. Lá rơi cuối mùa thu tung bay theo gió, lộ ra vẻ yên tĩnh khắc

thường của nơi đây. Gió nhỏ thỏi ào ào, cuốn hết lá vàng cuối thu, sớm

lộ ra sự cô tịch nhuộm đẫm bừng bừng.

Mùa đông tới rồi!

Trên đường đi có vài nhóm lính gác, mặt không biểu tình, bước chân chỉnh tề. Trần Hiểu Sắt


Disneyland 1972 Love the old s