
d'đ'l'q'đ bị Vương Ngọc Lam biết. Ông
từng gặp Trần Hiểu Sắt, cũng biết con trai mình yêu cô thật lòng, cho
nên ông mới giúp con trai giấu giếm bà. Đây chẳng phải là chuyện lớn gì, có cần phản hưng sư động chúng (phát động nhiều người làm một việc gì
đó) vậy không?
Vương Ngọc Lam thấy Liên Kỳ Sơn đẩy cửa vào thì quay mặt qua chỗ khác.
Bà cảm thấy chồng mình thông đồng với con trai cùng lừa bà. Bà rất tổn
thương.
Liên Kỳ Sơn an ủi Vương Ngọc Lam: "Chuyện con trai anh biết. Em cũng
đừng sinh hờn dỗi gì, đều tại anh không tốt, không nói trước cho em
biết."
Vương Ngọc Lam ngồi dậy từ trên giường, nghiêm túc mà nói với Liên Kỳ
Sơn: "Vậy anh nói cho em biết vì sao anh không nói sớm cho em?"
Ông trả lời: "Chuyện con cái đương nhiên phải để nó tự nói. Nếu nó lựa
chọn tạm thời im lặng, tự nhiên có lý của nó. Chúng ta là người già, ít
xen vào là được."
"Lão Liên, anh nói cho em biết, có phải cô bé này là nó mới quen không?" Vương Ngọc Lam lại hỏi.
Liên Kỳ Sơn rút một quyển sách trên giá sách, đi về phòng ngủ, nói: "Cũng sắp nửa năm rồi."
Vương Ngọc Lam tính thời gian, hẳn là bắt đầu vào lúc Liên Hạo Đông về
Bắc Kinh báo cáo công việc hồi cuối tháng sáu. Khoảng thời gian này
không dài cũng không ngắn, không chừng còn có thể vãn hồi đường sống,
trong lòng lập tức có quyết sách.
Vương Ngọc Lam nhìn Trần Hiểu Sắt đang uống trà, mỉm cười, hỏi: "Tiểu Trần, con đang làm gì?"
Trần Hiểu Sắt nâng tách trà nóng, trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Con là một thiết kế sư thiết kế nội thất."
Vương Ngọc Lam nghe xong thì khẽ nâng chân mày, xuất hiện một vẻ mặt
không hài lòng, thuận miệng nói: "Làm thiết kế à? Trời ơi! Công việc này rất cực khổ, tương lai cũng không có gì bảo đảm, không tốt, không tốt."
Trần Hiểu Sắt chưa từng thấy mất mặt vì công việc của mình. Công việc
này không có bảo đảm thu nhập như quân nhân và công chức, nhưng cô
thích. Đây là đam mê. Nhưng bà mẹ trước mắt lqđ này lại phủ định hoàn
toàn lòng nhiệt tình với nghề nghiệp của cô. Cô thật rất muốn phản bác,
nhưng cô biết bây giờ căn bản không thể làm vậy. Cô phản đối bằng cách
quanh co: "Dì, công việc của con cực thì cực thật, nhưng con vẫn thấy
vinh dự và tự hào với công việc của mình."
Vương Ngọc Lam lập tức sững sờ. Cô bé này còn rất có ngạo khí. Thấy mắt
cô có vẻ linh động rất rõ ràng, cũng coi như là cô bé băng tuyết thông
minh. Bà không nên lòng vòng, có lẽ nên nhanh chóng đi vào trọng tâm câu chuyện thôi. Có thể hơi lỗ mãng nhưng bà cũng vì muốn tốt cho gia đình
này. Vương Ngọc Lam bắt đầu truy hỏi: "Tiểu Trần không phải là người Bắc Kinh nhỉ? Cha mẹ con làm nghề gì?"
Trần Hiểu Sắt biết cô sẽ gặp phải chiêu này, liền nói lời đã chuẩn bị
sẵn: "Dì, con không phải là người Bắc Kinh. Ba con mở công ty gia đình."
"Công ty gia đình? Công ty gì?" Vương Ngọc Lam cũng không định bỏ qua cho cô.
Trần Hiểu Sắt nói: "Ba con cái gì cũng từng buôn bán. Hai năm trước thì bán xe secondhand, hai năm nay lại buôn bán trà."
Vương Ngọc Lam không có bất cứ vẻ mặt gì, chỉ tổng kết một câu: "Cũng là nghề rất cực khổ. Aiz! Người ở quê làm chút buôn bán nhỏ cũng không dễ
dàng."
Người ở quê? Tư tưởng giai cấp cũng quá nghiêm trọng nhỉ? Liên Hạo Đông, em khinh bỉ anh bị giáo dục từ bé như thế này. Trần Hiểu Sắt thầm tức
giận, nói.
Vương Ngọc Lam chuyển đề tài, bắt đầu nói về Liên Hạo Đông. Lúc nhắc tới con trai mình, miệng bà nở nụ cười vui vẻ: "Tiểu Trần này, dì muốn nói
với con một điều. Hạo Đông nhà dì ấy à, là sĩ quan thanh niên rất có
tiền đồ. Con hẳn rõ hơn dì."
Trần Hiểu Sắt xấu hổ, gật đầu.
Vương Ngọc Lam nói tiếp: "Nó ấy à, hàng năm ở tại trụ sở, ngày nào cũng
rất bận. Cứu nạn này, luyện binh này, diễn tập này...Cho nên nó rất ít
tiếp xúc với phụ nữ. Lần trước nó trở về, nửa tháng không phải là không
có sứ mạng. Thật ra nó tuân lệnh tới xem mắt."
Trần Hiểu Sắt như bà đoán, giật mình mở to hai mắt, hơi thở cũng khựng lại.
"Sao? Nó không nói với con à?" Vương Ngọc Lam hỏi ngược lại.
Trần Hiểu Sắt lúng túng mà trả lời: "Vâng. Anh ấy không nói cho con biết." Quả thật Liên Hạo Đông không nói với cô.
Vương Ngọc Lam khó xử, nói: "Tiểu Trần, thời gian con qua lại với Hạo
Đông nhà dì không lâu, cho nên con cũng không thể nào hiểu rõ nó. Lúc nó vừa về, dì có bắt nó đi xem mắt. Nó không đồng ý, cuối cùng giận dỗi
trốn tới đại viện. Nó là người hơi phản nghịch, từ bé đã thích đối
nghịch với dì. Ép nó, nó còn có thể làm ra chuyện ngược lại. Sau khi làm xong chuyện thì nó cũng hối hận."
"Cho nên? Dì, dì muốn nói cho con biết cái gì?" Trần Hiểu Sắt làm rõ.
Vương Ngọc Lam nói: "Tiểu Trần, không phải dì không thích con. Có điều
gia đình chúng ta con cũng biết. Từ xưa tới nay luôn coi trọng môn đăng
hộ đối. Cho nên, con?" Bà đang đợi cô trả lời.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy có người nói vậy với mình.
Năm đó yêu Tống Á cô cũng từng trải qua một lần. Cho nên nghe nhiều,
liền sinh lòng phản cảm. Cô cũng được coi là phụ nữ đô thị hiện đại rất
chín hắn, độc lập, tự cường, tự tôn. Mẹ người ta nói ra những lời nh