Insane
Sắc Màu Quân Nhân

Sắc Màu Quân Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211105

Bình chọn: 10.00/10/1110 lượt.

đi theo chiến sĩ nhỏ qua hai vườn hoa nhỏ, rẽ ba

khúc quanh mới tới chỗ bọn họ cần tới. Chiến sĩ nhỏ chỉ phía trước, nói: "Chính là biệt thự lớn nhất."

Thứ Trần Hiểu Sắt nhìn thấy chính là một chiếc xe nhỏ nhắn đang đậu trước cửa biệt thự.

Cô hồi hộp nuốt nước miếng, đồng thời cảm thán quyền uy tối cao thối

nát. Đây là khu biệt thự? Đơn giản chính là một công viên. Cô đã nghe

được tiếng chó sủa. Quả thật là Phi Hồ và Sửu Sửu. Cô cao hứng vỗ tay,

cảm ơn chiến sĩ nhỏ: "Cảm ơn cậu, đồng chí."

Chiến sĩ nhỏ cười cười, kính một quân lễ với cô rồi xoay người rời đi.

Cô đã không nhịn được muốn gọi bọn nó, chạy tới lan can chạm trổ hoa văn bằng sắt, hô lên: "Phi Hồ." "Sửu Sửu". Nhất thời nghe như tiếng sấm.

Vốn là đáng lẽ Phi Hồ chỉ kêu khẽ nhưng lại bắt đầu lqđ phát ra tiếng rú dài như than khóc, giống như sói hoang. Tiểu Sửu Sửu cũng bắt đầu kêu

lên. Bọn nó nghe được giọng cô, cô cao hứng tới mức nhảy cẫng lên vài

lần.

Chỉ một lát đã có người ra ngoài. Trần Hiểu Sắt vội vàng sửa sang lại

quần áo và tóc tai, lại chạy tới vỉa hè cạy bùn dính đầy trên chân, lấy

lại hình tượng, quay lại ấn chuông cửa. Cô vạn phần mong đợi, bất kể thế nào, trong này đều là người nhà Liên Hạo Đông. Nhất định cô phải tôn

trọng.

Đèn trong sân sáng rực, dưới ánh đèn, Trần Hiểu Sắt thấy bầu trời bắt

đầu rải mưa bụi, như thể cắt qua bầu trời, bị gió thổi qua mà uốn lượn.

Thật đẹp. Cô cảm thán một tiếng về cách sắp xếp tao nhã trong viện. Đập

vào mắt chính là tiểu viện kiểu Trung Tây kết hợp, bên trái trồng rất

nhiều cây cảnh, bên phải là thảm cỏ rộng rãi. Bên trên thảm cỏ kê một

ghế đá làm cảnh, điên khắc rất tự nhiên. Xa hơn về phía phải là một bàn

đu dây bằng gỗ thô mỹ lệ, ánh nước lóng lánh, lộ ra sự lạnh lẽo âm u

tĩnh mịch của ban đêm.

Con đường rải sỏi quanh co nối thẳng tới cửa. Cô thấy bóng dáng đứng

trên bậc thềm. Một người đàn ông mặc áo khoác màu lam, đang đạp trên cơn mưa bụi đi tới. Sau khi mở cửa cho cô thì nói: "Là Tiểu Trần phải

không? Nhanh vào đi." Tuy tốc độ nói chuyện của người này nhanh nhưng

lại rất ấm áp.

Cô có ấn tượng. Người này chính là lão Lữ - tài xế của Liên Kỳ Sơn.

Trần Hiểu Sắt cũng không bước vào mà là lễ phép hỏi: "Là con. Chú, hôm nay con tới thăm chó."

Lão Lữ nhìn người bị đóng băng khiến toàn thân co ro, sắc mặt trắng

bệch, nói: "Hay là vào trước đi. Đứng đây nữa sẽ bị cảm. Đã gọi điện

thoại cho lão Nhị chưa?"

Trần Hiểu Sắt lắc đầu: "Điện thoại tắt, không gọi được."

Lão Lữ nói: "Thật đúng là đúng dịp. Vậy chắc nó đang bận." Ông thở dài,

nói: "Sao trong lúc mấu chốt này lại không gọi được điện thoại chứ.

Nhanh vào đi."

Lúc Trần Hiểu Sắt vào nhà thì trong phòng khách đang hoan thanh tiếu ngữ (miêu tả bầu không khí vui mừng và sôi động). Một giọng nữ quen

d;đ;l;q;đ đang khen người khác: "Miêu Miêu thật là quá thông minh. Chắc

chắn sau này có thể trở thành nhà Piano đi Viên mở đại hội âm nhạc."

Có một lão phu nhân khác nói: "Ôi chao! Mới vừa học vài ngày mà thôi. Đi đâu cũng phải xem nó có thiên phú đó hay không!"

Trần Hiểu Sắt thầm nghĩ, vị cụ bà vừa nói này hẳn là mẹ của Liên Hạo

Đông rồi. Tiếng một người khác, chẳng lẽ là Trương Thiểu Vân?

Lão Lữ dẫn Trần Hiểu Sắt vào phòng, chào hỏi bà cụ ở phòng khách.

Trần Hiểu Sắt khẽ lướt qua căn phòng. Phòng trắng tinh, rất ít thứ trang trí nhưng đồ dùng gia đình bằng gỗ thuần một màu trầm. Cô không dám

định giá. Cô đứng trong phòng, chờ rất thấp thỏm.

Phi Hồ vì không gặp được Trần Hiểu Sắt lại bắt đầu gào lên, nghe thật khiến người ta sợ.

Tiếng nói cười trong phòng khách dừng lại. Một phu nhân đeo mắt kính

gọng vàng đi ra. Mái tóc ngắn được chải kiểu già dặn, sợi tóc rất đen,

bóng như bôi dầu, điều này khiến da bà có vẻ trắng vô cùng. Ánh mắt kia

thật sự là quá nghiêm túc, vô cùng giống con sư tử đá trước cửa nha môn

thời cổ đại.

Trần Hiểu Sắt thấy Vương Ngọc Lam thì cảm thấy bà còn lạnh hơn không khí bên ngoài mấy lần. Cô nắm chặt áo khoác, cố gắng nặn ra nụ cười ba

phần: "Dì Liên, xin chào. Tên con là Trần Hiểu Sắt, là bạn gái của Liên

Hạo Đông. Nghe cảnh vệ đại viện nói người mang hai con chó con nuôi đi.

Xin lỗi, khiến người thêm phiền phức. Cho nên hôm nay con tới dẫn bọn nó về." Cô tự thấy mình nói vô cùng thỏa đáng, không mất mặt.

Bên kia, Trương Thiểu Vân nghe tiếng đi ra. Cô mặc áo khoác ngoài bằng

lông cừu trắng, chân đi giày da màu đen cao quá đầu gối, mặt trang điểm

tinh tế, trang phục đắt tiền. So ra, Trần Hiểu Sắt thật quá nghèo nàn.

Cô như một nữ sinh vừa gặp chuyện đi lang lang thang rồi về nhà. Vương

Ngọc Lam không có nhiều biểu cảm, chỉ nói một câu: "Trần tiểu thư là bạn gái Liên Hạo Đông?" Như thể bà đang thẩm vấn.

Trần Hiểu Sắt cảm thấy mình không được hoan nghênh. Nhưng cô chính là

bạn gái của Liên Hạo Đông. Bất cứ ai hỏi cô việc này cô đều phải kể thật với bọn họ. Cô gật đầu, duy trì nụ cười.

Vẻ mặt Trương Thiểu Vân không còn bình tĩnh nữa. Gì? Một cô gái nhếch

nhác như vậy mà lại là bạn gái của Liên Hạo Đông? Cô nhận ra cô gái

trước mắt náy chính là người khiến cô buồn nôn nhất, ng