
n nào thích thể diện như thằng nhóc này. Nhìn nó khát nước thảm thương nên tôi cũng đành chiều:
-Được rồi! Mời cậu uống nước!
Hắn uống nước cũng từ tốn lạ. Trông cứ như mấy thiếu nữ cung đình ( tuy nói hơi quá thế). Trông ăn mặc như vậy tôi lại chẳng thể tượng tưởng thằng nhóc quy củ như thế.
-Vậy sao cậu lại đến đây? Giọng cậu không giống người ở đây!
-Chị cũng biết nhìn người đấy! Tôi là bạn thanh mai trúc mã của Hạnh Nhi.
-Ừ( cười), hai đứa đúng là khó ưa như nhau.
Thiên Anh là con trai trưởng của một trang gia gần núi Thượng Bảo. Một gia tộc làm kinh doanh khu suối nước nóng và chuyên pha trà đạo.Khi cha Hạnh Nhi còn trẻ ông luôn phải đi xa nên Hạnh Nhi đã được gửi vào gia đình hắn từ lúc nhỏ. Hạnh Nhi lúc nào cũng bám theo Thiên Anh và làm mọi việc cùng nhau. Từ đó Hạnh Nhi sống trong nhà hắn như tiểu công chúa nên lúc nào cũng có vẻ trong sàng ngây thơ chứ chẳng ai biết bản chất của nhỏ. Người duy nhất trên đời này biết rõ Hạnh Nhi chỉ có hắn thôi. Tất nhiên 2 đứa chẳng ưa nhau( vì tính đứa nào cũng xấu) nhưng hôn ước thì vẫn là hôn ước vì thế mà cha Thiên Anh bảo hắn mang Hạnh Nhi về. Huống chi lại quá hợp với tính cách thích đi của hắn nên hắn vui vẻ đi ngay. . Nhiệm vụ cha giao là rước Hạnh Nhi về, còn nhiệm vụ hắn tự giao là cắt đuôi con nhỏ đáng ghét đó bây giờ và ...mãi mãi.
----------------
-Em thích Hạnh Nhi lắm đúng không?_Tôi dò hỏi.
-Ừm.
-Vậy thì cứ tiến lên đi. Tử Long không có chút tình cảm nào với con bé đâu chỉ là nhỏ luôn bám lấy anh ấy thôi!
-Em biết ( tỏ vẻ rất hiểu). Chị sẽ giúp chứ!
-Tất nhiên rồi.
Tôi chẳng cần nghĩ ngợi.
-Nhưng đã 5 năm em chưa gặp Hạnh Nhi.
-Hả!_Thằng nhóc này...thật là.
Tôi còn tưởng chúng nó thân thiết gắn bó lắm.
-Chị có biết gì về nhỏ không?
Thằng này điên thật, chẳng biết gì mà cũng nói là thích lắm. Bọn trẻ bây giờ đều yêu như vậy cả sao???
Tôi chỉ nhà và nói hết cho nó. Từ lúc vào nhà nó lễ phép hẳn, tôi cũng không ghét nó như lúc đầu thế nhưng đến phút cuối cùng khi nó bước chân ra khỏi nhà thì nó đã nói một câu làm tôi muốn điên:
-Chị ăn mặc cứ như mấy bà đạo sĩ trên núi vậy. Sớm muộn người yêu cũng bỏ chị thôi!
Phải! Phải, tầm nhìn của nó chỉ vậy thôi chứ Tử Long sẽ không bao giờ xét người khác từ bên ngoài đâu. Dù cho tôi trông như thế nào anh ấy vẫn sẽ luôn yêu tôi. He he he
--------
-Ting...tong...ting...tong....
Thiên Anh đứng trước cửa nhà bấm chuông. Dù hồi nhỏ Hạnh Nhi rất đáng ghét nhưng hắn vẫn cảm thấy hồi hộp, liệu nhỏ sẽ thay đổi như thế nào sau 5 năm không gặp.
-Ai vậy_Hạnh Nhi mở cửa!
Con bé nhìn Thiên Anh một lượt:
-Cậu là ai? Đến đây có chuyện gì không!
-Hạnh Nhi...là em sao?
-Phải!_Hạnh Nhi vẫn không hiểu chuyện gì.
Hắn cười khẩy, con bé đã không chút nào nhận ra hắn. Thật buồn cười.
-À, tôi là...là người đạo diễn nói đó! Ông ấy bảo tôi đến đây.
-Vậy sao. Vậy anh là trợ lý mới đó hả. Vào đi.
Vẻ kiêu kì đã lộ trên nét mặt nhỏ. Hắn cười thầm đi vào nhà " Là em quên anh trước đó! Đừng trách anh sau này vô tình nhé"
Đi được 1 đoạn con bé mới chợt nhớ:
-Ủa, mà cha tôi đã đi công tác, 1 tháng nữa mới về. Ông ấy nói anh đến làm gì.
-Đạo diễn nói anh có thể ở đây 1 thời gian vì anh mới chuyển đến ( Nói dối không chớp mắt). Nếu không tin em cứ gọi điện cho ông ấy!
Hạnh Nhi nhìn gã đầy nghi ngờ.
-Vậy anh ở phòng của ông ấy luôn đi.
-Ok!
Từ hôm đó Thiên Anh hay qua nhà tôi. Kì nghỉ tươi đẹp của thằng bé đã bị vùi dập trong tay Hạnh Nhi. Ai bảo tự nhận làm trợ lí. Ngày nào cũng sang than phiền và bắt tôi nấu ăn cho. Dù có hơi phiền phức nhưng Tử Long mấy ngày không ở nhà nên có tên nói nhiều này cũng bớt chán. Mà nói hai đứa đó, yêu nhau kì lạ thật!
-Sao con bé đó hách dịch thế không biết!_Thiên Anh_Khi nào em lấy được cái đó sẽ cho nhỏ biết tay.
-Em thích Hạnh Nhi cơ mà.
-Dĩ vãng rồi! Con bé muốn hành hạ và bóc kiệt sức lao động của mình đây mà. Đúng là độc ác!
Tôi đã biết sẽ có ngày thế này mà. Yêu gì mà 5 năm không gặp rồi lại chẳng biết gì về hiện tại của nhau...
Thiên Anh nghe điện thoại rồi đứng bật dậy:
-Giờ em phải mang trang phục đến cho nhỏ đây!
-Đến studio à, chắc anh ấy cũng ở đó!
Đã 4 ngày không nhìn thấy anh ấy rồi, ước gì tôi có thể gặp mặt 1 lúc. Thậm trí anh ấy cũng không thèm gọi điện về làm tôi thấy bất an.
-Chị muốn đi không?_Thiên Anh nhìn tôi
Tôi gật đầu lia lịa:
-Chị đi cũng được hả?
Phong chụp khá rộng và đang là giờ nghỉ. Tôi chẳng nhìn thấy Tử Long đâu, tôi đang muốn gặp anh nên đảo mắt tim quanh.
Hạnh Nhi:
-Sao anh lâu thế! Em đã nói là đến ngay mà.
Thiên Anh:
-Đã nhanh lắm rồi!
-Ủa, em nói anh lấy màu hồng mà. Sao anh lại lấy màu đỏ. Anh đi đổi lại đi!
-Cái gì! Anh đã đi nửa tiếng mới lấy được nó. Mặc màu đỏ thì sao hả?
-Em không thích!
-Mặc nó đi, anh sẽ không đổi lại đâu!Giờ anh không muốn làm việc nữa, hết giờ làm rồi!
-Anh vẫn đáng ghét như vậy. Và cũng vẫn vô dụng như vậy!
-Em nói cái gì?
-Anh không nghe rõ sao ,Thiên Anh! Em đã gọi cho cha em và biết trò đùa của anh rồi. Đừng hòng qua mặt em!
Thiên Anh vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Nhưng tình hình của