
ng cái gì; nhưng
nàng cũng không nghi ngờ quá nhiều, theo trong giấy Lôi Thu Yến viết,
không có nói cho bất luận kẻ nàotình hình việc đi đến điểm hẹn.
"Thì ra là trong trang còn có loại địa phương này, ta lần đầu mới biết đây." Lam Như Nhật có vẻ rất kinh ngạc, cẩn thận hướng vách đá đi đến, nắm
một bên cây, nàng tò mò ghé đầu đi xuống nhìn, rồi sau đó lập tức thu
hồi thân thể không dám nhìn nữa, ở độ cao không thấy đáy kia có một loại ma lực quỷ dị, ánh mắt nàng chăm chú làm cho nàng trong lúc vô tình
hiện lên ý nghĩ muốn nhảy xuống.
Nếu như không cẩn thận từ nơi
này té xuống, hẳn là không sống được? Lam Như Nhật nhìn một chút xung
quanh mình, cảm thấy nếu ở nơi này té xuống, chỉ sợ cũng sẽ không có
người phát hiện.
Mặc dù nơi này đầu sơn trang, cũng là toà không
hơn không kém núi; mà ở địa phương bên trong rộng lớn như vậy, muốn tìm
một người chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Nhưng mà cho dù nghĩ đến
những thứ này, Lam Như Nhật vẫn không ý thức được nguy hiểm, càng không
đem nơi này cùng Lôi Thu Yến hẹn nàng đến đây chuyện này liên tưởng
chung một chỗ.
Choảng!
"Thu. . . . . ." Nhánh cây bị bẻ
gãy thành vụn nhỏ làm cho Lam Như Nhật chú ý, không nghĩ nhiều nàng lập
tức quay đầu lại, tự nhiên gọi ra miệng, nhưng khi nhìn thấy người tới
thì thanh âm tức thì dừng lại.
"Lại gặp mặt, Xú nha đầu." Hạ Hầu
Võ không hề nữa phí tâm giả bộ bộ dáng hiền lành, ban đầu ẩn thân trong
bụi cây sau khi nhìn thấy nàng xuất hiện thì lập tức hiện thân.
Lam Như Nhật từ trước đến nay luôn luôn tin người, nhưng cũng không ngu
dốt, còn không đến mức ngây thơ đến nỗi cho rằng Hạ Hầu Võ xuất hiện chỉ là trùng hợp, cho nên nhìn về phía hắn trong mắt tràn đầy đề phòng, hai chân từ từ lui về phía sau.
"Làm sao ngươi lại ở chỗ này?" Không hy vọng suy nghĩ của chính mình trở thành thật, thế nhưng duy nhất đáp
án đã rất rõ ràng, làm cho nàng đối với con người cảm thấy thất vọng.
Nàng cũng không cho rằng Hạ Hầu Võ chỉ là tới chỗ này tìm nàng nói chuyện
phiếm. Dựa vàokết quả không vui vẻ gì trước đây, Lam Như Nhật khẳng định hắn tuyệt đối là bởi vì ghi hận mà đến trả thù, rất rõ ràng , nàng đúng là mục tiêu màhắn muốn xuống tay.
Hạ Hầu Võ lạnh lùng hừ cười,
lại hướng nàng nhảy một bước, đem nàng hướng vách đá tiến tới gần."Nếu
như ngươi xảy ra ngoài ý muốn, hoặc là đột nhiên biến mất, ta nghĩ là
tên tiểu tử thúi kia nhất định sẽ không chịu nổi."
Hạ Hầu Võ vừa
nghĩ tới có thể làm Hạ Hầu tà môn thống khổ, có thể nhìn thấy hắn cao
ngạo bị đả kích thất bại, liền không nhịn được đắc ý cười. Đây chính là
kết quả của việc ô nhục hắn!
"Sẽ có người tới , ngươi tốt nhất
nhanh lên một chút rời đi, nếu không đến lúc đó ngươi xong rồi." Lam Như Nhật cùng Hạ Hầu Võ duy trì một khoảng cách, lên tiếng cảnh cáo.
"Người nào sẽ đến?" Hạ Hầu Võ nhún vai, vô tình hỏi lại, trên mặt tràn đầy đùa cợt đối với nàng. Chính là hắn biết chỗ này bình thường ngay cả con chó mèo cũng sẽ không xuất hiện, mới có thể muốn Lôi Thu Yến hẹn Lam Như
Nhật đến chỗ này, làm hắn không cần lo lắng sẽ có người tới cắt ngang.
"Nha đầu Lôi gia?" Hắn phá vỡ hy vọng của nàng."Ngươi cho rằng ta và ngươi
có thể như vậy vừa vặn xuất hiện ở chỗ này là do người nào đó ban cho?
Nàng ước gì ngươi biến mất, còn chờ nàng cứu? Ngươi tỉnh lại đi."
Không phải không nghi ngờ đến, khi Hạ Hầu Võ xuất hiện ở trước mắt nàng thì
suy nghĩ này từng hiện lên trong đầu nàng, chỉ là bởi vì đối với
ngườitín nhiệm không để cho nàng nguyện thừa nhận. Nhưng lấy tình thế
hiện nayxem ra, nàng đã không cách nào dựa vào người khác, đánh giá tình hình mà Lam Như Nhật cố gắng tìm ra phương pháp thoát ra.
Hạ Hầu Võ ở Lam Như Nhật bước đầu tiên đồng thời cũng di chuyển đến trước mặt
nàng, động tác mau lẹ làm cho Lam Như Nhật ứng phó không kịp.
"Ngươi cho rằng ngươi chạy thoát được sao!" Hạ Hầu Võ một phát bắt được tay của nàng, giọng hung ác nói.
"Buông tay!" Thật buồn nôn! Chỉ là bị Hạ Hầu Võ bắt được tay, Lam Như Nhật lại cảm thấy toàn thân nổi lên nổi da gà, buồn nôn cảm giác không ngừng
xông lên. Nàng chưa từng nghĩ tới chỉ là bị nam nhân khác đụng phải sẽ
có cảm giác khó chịu cùng chán ghét lớn như vậy.
Hạ Hầu Võ hoàn
toàn không có chú ý tới vẻ mặt đầy chán ghét của Lam Như Nhật, đang vì
trong tay truyền đến cảm giác mềm mại mà mê muội, ánh mắt dời hướng đến
trên mặt nàng.
"Lần trước không hảo hảo nhìn kỹ, không nghĩ tới
ngươi dáng dấp thật đúng là không tệ." Hạ Hầu Võ đưa tay sờ bên má nàng
một cái, ánh mắt dâm tà; trước đây hắn chỉ chuyên chú ở trên người Hạ
Hầu Tà Nguyệt, cũng không có phát hiện Lam Như Nhật mặc dù so với Lôi
Thu Yến không xinh đẹp bằng, nhưng cũng là một tiuể mỹ nhân không hơn
không kém. Lộ ra nụ cười dâm đãng, Hạ Hầu Võ hiện lên một suy nghĩ khác, đối với trước mắt ý tưởng nóng lòng muốn thử.
"Nếu như tiểu tử
thúi kia biết người mình yêu bị người khác làm nhục, không biết biểu
tình sẽ đặc sắc đến cỡ nào." Lưỡi liếm môi, Hạ Hầu Võ không khỏi nuốt
ngụm nước miếng.
Lam Như Nhật cũng hít hơi, đơn giản không thể
tin được mình nghe cái gì