
nói chuyện một cách tự
nhiên giống như là quen biết đối với Lôi Thu Yến.
"Vũ thúc?" Trong giọng nói của Lôi Thu Yến có chút hoài nghi, rõ ràng không nhớ rõ trong trang có một nhân vật này tồn tại.
Hạ Hầu Võ cố làm ra vẻ thở dài một hơi mạnh, giương mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt lộ ra hoài niệm, bởi vì nàng quên hắn mà giọng nói càng thêm
tràn đầy tiếc nuối.
"Nghĩ lại Vũ thúc cũng rời đi không ít năm,
lúc Vũ thúc đi ngươi vẫn chỉ là một nha đầu ngây ngô, không nghĩ tới bây giờ đã trở thành một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, thời gian trôi qua thật
là nhanh, Vũ thúc còn nhớ rõ ngươi thích nhất là chạy đuổi theo Tà
Nguyệt đây."
Hạ Hầu Võ nói một cách chân thật, diễn phải giống
như thật, rất dễ dàng liền tháo xuống đề phòng của Lôi Thu Yến, để cho
nàng để xuống đối với hắn phòng bị, mà lời của hắn cũng làm cho nàng mơ
hồ nhớ lại tựa hồ thật có người này tồn tại.
"Như đã nói, Vũ thúc chuyến này trở lại là bởi vì ở bên ngoàinghe được một tin, dường như là Tà Nguyệt muốn chuẩn bị thành thân ." Hạ Hầu Võ giống như vô ý mở
miệng, giống như là hoàn toàn không thấy vẻ mắt biến sắc của Lôi Thu
Yến, vẻ mặt tươi cườinhìn nàng, ném ra một câu ——
"Ta nghĩ tân nương kia nhất định là ngươi ?"
Chính là chạm vào đúng ngay nỗi đau trong lòng, biểu hiện trên mặt Lôi Thu Yến trở nên dữ tợn, phá huỷ vẻ mặt xinh đẹp ban đầu.
"A? Chẳng lẽ là Vũ thúc nói sai rồi?" Hạ Hầu Võ cố làm kinh ngạc, trong
thanh âm có không dám tin, trực tiếp châm ngòi đốt lửa: "Trong trang này từ trên xuống dưới, trừ ngươi ra còn ai có tư cách!"
Trong lời
nói có điểm châm kích lửa giận trong lòng Lôi Thu Yến. Nàng còn nhớ rõ
lần đó Hạ Hầu Tà Nguyệt lại vì Lam Như Nhật mà trực tiếp đẩy nàng ra, để cho nàng té bị thương thảm hại, sau lại chỉ nhìn Lam Như Nhật, hoàn
toàn không để ý một bên nàng đã ngã xuống đất, ngay cả câu quan tâm hỏi
thăm cũng không, ngay lúc đó vẻ khó xử lúng túng nàng đến nay khó quên,
mà món nợ nàng toàn bộ ghi tạc lên trên Lam Như Nhật.
Hạ Hầu Võ
đem vẻ mặt biến hoá của Lôi Thu Yến thu vào trong mắt mình, trong lòng
cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn như cũ không lộ ra bất kỳ cảm xúc làm cho
người ta hoài nghi.Ngược lại, hắn có cùng chung môi thù đứng về phía Lôi Thu Yến, quở trách Hạ Hầu Tà Nguyệt là người có lỗi, càng đối với Lam
Như Nhật phê bình càng nhiều, hoàn toàn đạt được tín nhiệm của Lôi Thu
Yến.
"Để choVũ thúc giúp ngươi." Với đúng thời cơ, Hạ Hầu Võ ở lúc nàng tức giận nói ra.
Lôi Thu Yến hoàn toàn không biết được tính toán ở trong lòng của Hạ Hầu Võ, đang lúc không chiếm được sự ủng hộ của những người, vừa nghe hắn
nguyện ý giúp nàng, giống như là người chết đuối lấy được bè gỗ nắm chặt hắn không thả.
"Ngươi thật sự có biện pháp giúp ta? !"
"Dĩ nhiên." Hạ Hầu Võ mặt mũi hiền hậu, giống như một bậc trưởng lão chững chạc vỗ vỗ nàng.
Trong mắtLôi Thu Yến thoáng hiện ánh sáng, bởi vì một câu nói của hắn mà dấy
lên hi vọng, mong đợi nhìn hắn chờ câu trả lời của hắn.
"Đứa nhỏ
ngốc, chỉ cần nghĩ biện pháp để cho nha đầu kia chiếm lấy vị trí cuả
ngươi biến mất, như vậy tên tiểu tử Tà Nguyệt kia không phải là thuộc về một mình ngươi sao ?" Hạ Hầu Võ cùng nụ cười hiền hoà trên mặt hắn mang theo diểm khác biệt, nói ra lời vẻ ngoan độc.
"Nhưng mà ——" Trong nháy mắt Lôi Thu Yến hiện lên chần chờ, tựa như muốn nói gì, nhưng lời nói lại bị Hạ Hầu Võ cắt đứt.
"Chỉ cần ngươi tin tưởng Vũ thúc, nghe lời Vũ thúc mà làm, Vũ thúc bảo đảm
nhất định có thể để cho ngươi chiếm được người mình muốn." Hai tay đắp
vai của nàng, Hạ Hầu Võ giọng điệu kiên định nói.
Mặc dù trong
lòng thoáng qua do dự, nhưng với lời thề son sắt bảo đảm của Hạ Hầu Võ
nên làm cho Lôi Thu Yến lòng có chút cảm động, không có suy tư quá lâu,
nàng rất nhanh liền gật đầu đáp ứng.
"Bé ngoan." Hạ Hầu Võ không
cho nàng nhìn thấy đáy mắt cái kia ti âm tàn (tàn nhẫn), khóe miệng hài
lòng nâng lên, giọng điệu mang theo sự tán thưởng nói.
Song, hắn
làm sao mà có thể thật lòng muốn giúp Lôi Thu Yến; đối với Hạ Hầu Võ mà
nói, hắn chỉ bất quá là tìm người dễ dàng lợi dụng, nếu hiện tại đã
không cách nào đạt tới mục đích lúc ban đầu của hắn vào trang, như vậy
ít nhất cũng phải để cho hắn thấy bộ dáng Hạ Hầu Tà Nguyệt bị đả kích;
mà không cần nghi ngờ, đối với Lam Như Nhật hạ tay tuyệt đối là phương
thức nhanh nhất.
"Nghe kỹ. . . . . ." Hạ Hầu Võ vẫy Lôi Thu Yến đến, ở bên tai nàng nói.
"Chỉ cần làm như vậy là được?" Lôi Thu Yến nhìn về phía Hạ Hầu Võ, không nhịn được hỏi.
Chỉ đơn giản như vậy sao?
"Đúng vậy, Vũ thúc không phải đã nói phải giúp ngươi? Cho nên, yên tâm đi,
chuyện còn lại cứ để cho Vũ Thúc ngươi xử lý, ngươi chỉ cần chờ kết
quả." Hạ Hầu Võ nhe răng cười một tiếng.
Chờ xem đi, lần này hắn nhất định phải làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt khó coi!
"Là nơi này?"
Lam Như Nhật ngẩng đầu nhìn xung quanh bốn phía, lần nữa nhìn tờ giấy trong tay, đối với chỗ trên giấy chỉ mà đi, trong lòng mang theo chút không
xác định, không hiểu rõ tại sao Lôi Thu Yến phải đột nhiên tìm nàng tới
chỗ này, cũng không hiểu được nàng ta muốn nói với nà