
đánh răng."
Thẩm Du chưa từ bỏ ý định, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Của ai?"
Thẩm Kiều nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát nói: "Hình như là của em. Nhưng mà cứ yên tâm đi, dùng xong sẽ trả cho em."
Thẩm Du: "..."
Thẩm Kiều cầm khuyên tai đã rửa sạch sẽ lên, tùy tiện rửa lại bàn chải đánh
răng dưới vòi nước, rồi lại thả vào trong cốc đánh răng của Thẩm Du, sau đó thì xoay người đi ra khỏi toilet.
Thẩm Du không thể tưởng
tượng nổi nhìn tất cả mọi thứ vừa phát sinh, anh đã tức đến mức hoàn
toàn nói không ra lời, thậm chí quên cả việc muốn ngăn Thẩm Kiều lại để
dạy dỗ cô. Thẩm Du đứng tại chỗ cố hồi phục tâm tình, cầm cái cốc đánh
răng ném vào trong thùng rác, nhưng mà vẫn chưa hết giận, ngay sau đó
thì cũng ném cái của Thẩm Kiều đi!
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp giữa
ngày đông lười biếng len qua song cửa sổ. Thẩm Kiều đang ngủ, điện thoại để trên đầu giường đột ngột vang lên. Thẩm Kiều mệt mỏi với điện thoại
di động, căn bản chưa nhìn xem là ai đã ấn nút nghe.
Đầu bên kia điện thoại gào to: "Nghe Thẩm Du nói, em không đi leo Trường Thành?"
Thẩm Kiều trong cơn mơ màng đáp một tiếng.
Trương Khải hỏi: "Tại sao?"
Thẩm Kiều lẩm bẩm: "Mệt mỏi."
"Đừng như vậy chứ, làm gì thì không mệt hả?"
Thẩm Kiều xoa xoa lỗ tai, lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại: "Mọi người đi đi,
thiếu một người cũng có sao đâu, chúc mọi người chơi vui vẻ."
"Cũng đã nói với mọi người là sẽ đến, đột nhiên lại không đén khiến nhiều người mất hứng đó."
Thẩm Kiều hừ mũi cười: "Thất thiếu gia, ngài biết mất hứng viết như thế nào sao?"
"Không phải là. . . . . . Không dám gặp lão Dương chứ?"
Thẩm Kiều chợt tỉnh táo không ít, cố ra vẻ bình tĩnh nói: "Sao lại rảnh rỗi như vậy chứ."
"Không cảm thấy. . . . . . Ai thôi." Trương Khải vốn muốn nói"Không cảm thấy
có lỗi với cậu ta à" , nhưng mà ngẫm lại, vẫn không nên nhiều lời.
Cuối cùng, nhiệm vụ làm thuyết khách của Trương Khải thất bại nên phải kết
thúc. Thẩm Kiều chui vào trong chăn tiếp tục ngủ, nhưng mà cơn buồn ngủ
đã bị phân tán hơn nửa. Không được bao lâu, điện thoại lại vang lên,
Thẩm Kiều trợn tròn mắt nhìn vào màn hình, một lúc lâu sau mới mới chậm
rãi nhận, "Có chuyện gì sao?"
"Trương Khải nói mới vừa rồi quên không thông báo, bảo gọi lại dặn dò một tiếng."
"Gì vậy?"
"Bao giờ đi thì dẫn Giản Dư Mặc cùng đi."
Thẩm Kiều mở miệng rồi lại ngậm miệng mấy lần, cuối cùng cũng không có nói
ra lí do. Cách đường dây điện thoại Dương Kiền cười nhẹ: "Sao vậy? Vừa
nhắc tới anh ta liền choáng váng?"
Thẩm Kiều nuốt một ngụm nước bọt: "Chưa nói là muốn đi a."
Dương Kiền như không hề nghe thấy câu trả lời của cô, tiếp tục nói: "Cậu ta
nói muốn, nhớ kỹ đừng có quên, để thêm náo nhiệt, cúp đây."
"Alo Alo. . . . . ." Thẩm Kiều nhìn điện thoại chỉ còn tiếng báo bận, muốn khóc cũng khóc không nổi.
Thẩm Du vừa khởi động động cơ xe, Thẩm Kiều chợt kéo cửa ra chui vào. Thẩm
Du nghiêng đầu nhìn cô, không hiểu hỏi: "Không phải đã nói là không đi
sao?"
Thẩm Kiều cài dây an toàn vào, nhếch miệng cười: "Ra ngoài
đi dạo, thuận tiện mua về một chục bàn chải đánh răng, tích trữ để dùng
dần."
Thẩm Du: ". . . . . ."
Thời tiết lạnh và khô ráo,
mặc dù cảnh sắc tươi đẹp, nhưng gió vẫn lạnh thấu xương. Thẩm Kiều biết
mình không nên quá để ý đến sự khiêu khích của Dương Kiền, nằm trong nhà xem ti vi mới là sự lựa chọn tốt nhất, huống hồ bác sĩ vừa mới cảnh cáo cô không thể đi bộ quá nhiều, mặc dù hiện tại chân của cô đã khôi phục
không việc gì. Nhưng mà, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô vẫn đến đây.
Bọn họ hẹn nhau cùng xuất phát ở dưới chân Trường Thành. Trừ Thẩm Kiều và
Thẩm Du, còn có Chu tiên sinh và Chu phu nhân, Dương Kiền và Thịnh Hạ,
Trương Khải, còn có anh em tốt của bọn anh Lương Thiều Vũ.
Tất cả mọi người mặc quần áo dã ngoại thật dày, Thẩm Kiều và Tần Niệm cực kỳ
ăn ý cùng đeo khẩu trang. Hai người liếc nhìn nhau một cái, hì hì nở nụ
cười.
"Cũng có thể mang khẩu trang theo, đợi lát nữa khi leo lên
không khí sẽ cực kì lạnh, chắc sẽ vô cùng khó chịu." Thịnh Hạ lôi kéo
Dương Kiền nói. Vết thương trên trán của cô ẩn sau những sợi tóc mái,
không nhìn kỹ thì không thể nhìn ra.
Dương Kiền cười cười, săn sóc giúp cô lấy tóc ở trong cổ áo ra. Quay đầu lại hỏi Tần Niệm: "Còn khẩu trang không?"
"Thực xin lỗi, chỉ có một cái, đều đã dùng qua, cho Thịnh Hạ mượn cũng không
thích hợp lắm." Tần Niệm nói với giọng điệu lạ lùng, ánh mắt hung hăng
nhìn chằm chằm Dương Kiền.
Dương Kiền nhìn về phía Thẩm Kiều. Tần Niệm đang lôi kéo cánh tay của Thẩm
Kiều, nắm rất chặt, Thẩm Kiều nắm lại, hướng về phía Dương Kiền khẽ lắc
đầu.
Trương Khải thấy chỉ có một mình Thẩm Kiều, chậm rãi đi
đến, không vừa ý la hét: "Không phải đã đặc biệt thông báo phải dẫn Giản Dư Mặc cùng đi sao? Tại sao lại để anh ta ở nhà rồi hả ?"
Thẩm Kiều tùy ý nói: "Anh ấy bận, không rảnh."
"Vậy lúc quay về, gọi anh ta cùng đi ăn cơm."
Thẩm Kiều khẽ liếc mắt, nhìn về phía dãy núi ở đằng xa, "Chờ lát nữa rồi nói tiếp."
Tần Niệm đạp một phát vào người Trương Khải, anh kêu "Oa" một tiếng rồi chạy đi.
Thẩm Du và Trương Khải