Quên Phải Yêu Anh

Quên Phải Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324811

Bình chọn: 10.00/10/481 lượt.

sàn nhảy to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ,

ánh đèn vẫn mờ mờ như cũ, tiếng nhạc nhỏ đi rất nhiều. Trương Khải cào

cào tóc, nhíu chặt lông mày: "Tốt rồi, gấp cái gì?"

Dương Kiền cầm một bình rượu khác lên, tiếp tục uống, "Vui vẻ."

Trương Khải nhổ nước bọt, "Vui mừng cái quái gì, không bỏ được thì cũng đừng

cắn răng chịu đựng, chúng ta cá cược vẫn còn hiệu lực, có thể cưới Thẩm

Kiều về, mấy đứa bọn tôi sẽ nhảy thoát y vũ."

Dương Kiền tức thì

nóng giận la hét: "Hừ! Cô ấy bị bắt cá hai tay, tại sao tôi phải tiếp

nhận? Cô ấy là ai chứ? Là ai? Có loại tiện nghi như thế à? Không chiếm

được cô ấy, cũng chỉ có thể chờ cô bị vứt bỏ, ôi chao, yêu cô ấy như thế à!"

"Này này, đừng có nói lời vô lý, có dám thừa nhận là vẫn yêu chết cô ấy hay không!"

Dương Kiền tức giận hừ lạnh: "Thừa nhận cái rắm!"

"Đừng có mở miệng ra là lại nói tục, thật dễ nói chuyện."

Dương Kiền ném bình rượu đi, vung tay áo lên, trên cánh tay lộ ra vết sẹo vừa mới liền da, vừa dài vừa xấu xí, chắc cả đời này cũng không biến mất

được. mắt Dương Kiền đỏ bừng, "Nhìn thấy không? Biết tại sao lại có nó

không?"

Trương Khải nhìn chằm chằm vết sẹo, nuốt một ngụm nước bọt, "Đừng nói là Thẩm Kiều làm nhé."

Dương Kiền cắn răng, tùy tiện chỉ vào, hung hăng nói: "Cô ấy vì cái tên họ

Giản đó mà né tránh, vì muốn tôi hết hi vọng, cô ấy thay tôi cản một

phát súng, họng súng vốn hướng về phía tôi, mà cô ấy lại không có súng

lục, cô chỉ phụ trách ngoại giao mà thôi, nhưng đột nhiên cô ấy lại xông lên đẩy tôi ra. Phát súng kia lệch một chút nữa là sẽ bắn xuyên tim,

không biết cô ấy có ngốc không? Đó là con mẹ nó không muốn sống! Nhưng

có biết sau khi bị thương, câu đầu tiên mà cô ấy nói là gì không, biết

cô ấy nói gì không?"

Trương Khải mờ mịt lắc đầu.

Dương

Kiền hình như đang nhớ lại cảnh tượng lúc đó, bả vai sụp xuống, ánh đèn

chiếu vào tròng mắt trong suốt của anh, ở đó bừng lên ánh sáng ảm đạm

rồi lại vụt tắt, "Cô ấy nói, cô ấy không có biện pháp cho tôi tình yêu,

cô ấy không biết mình có gì tốt, cho nên phát súng kia, chỉ là trả nợ,

tôi còn ngu ngốc cho rằng cô ấy yêu...." Dương Kiền nói không lên lời,

yết hầu chuyển động lên lên xuống xuống, đôi môi bắt đầu không khống chế được sự run rẩy, anh không dám di chuyển một chút nào, bởi vì không

muốn không có tiền đồ mà chảy nước mắt, nhưng hô hấp run rẩy không chịu

sự khống chế của anh nữa.

Trương Khải choáng váng, có lẽ anh chưa từng chứng kiến một Dương Kiền ở trạng thái tỉnh táo nhưng lại khóc như bây giờ. . . . . .

Dương Kiền nghiêng đầu, đưa tay lau sạch nước mắt, cầm bình rượu lên, gần như một hơi uống cạn rượu trong bình.

Sau đó, nhiệm vụ kết thúc, Thẩm Kiều ở Mĩ chữa bệnh, anh cũng không dám đến tạm biệt cô, trải qua một vòng hỗn loạn rồi về nước một cách chật vật,

từ đó không dám có bất kì dính líu với cô nữa, chỉ sợ bức cô đến bước

đường cùng. Anh tan nát cõi lòng, hối tiếc, đồng thời cũng hận cô.

diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞnHóa ra cô lại không thương anh đến mức này, thà chết,

cũng không cần anh. . . . . .

Trương Khải mất hồn nhìn về phía

trước, chợt nhỏ giọng lầm bầm: "Có lẽ, cô ấy còn hơn yêu cậu chính bản

thân mình, cho nên tình nguyện để bản thân bị thương, cũng không muốn để cậu bị thương?"

Dương Kiền cố gắng lắng nghe, nhưng vẫn mơ hồ, anh nhìn Trương Khải hỏi: "Nói gì vậy?"

Điện thoại ở trong túi chợt vang lên, Dương Kiền lấy ra nhìn một lát, hắng

giọng rồi nhấn xuống phím kết nối, "Làm sao vậy? Chờ nhé, bây giờ qua

đây, ừ."

Cúp điện thoại, Dương Kiền chao đảo đứng lên, nhấc chân muốn đi. Trương Khải vội vàng ngăn anh lại, nhíu mày hỏi "Đi đâu vậy?"

"Thịnh Hạ ở bệnh viện, trong điện thoại cũng không nói rõ ràng, đi xem một chút."

Trương Khải tức giận kêu gào: "Bộ dạng này mà đòi lái xe à? Chờ một chút rồi

cùng đi." Nói xong lấy điện thoại ra bắt đầu thu xếp.

Dương Kiền lại ngồi xuống ghế sa lon, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Từ quán bar đến bệnh viện, trên đường bị gió lạnh thổi vào, hơi rượu tản

đi hơn nửa. Ở chỗ nghỉ ngoài phòng cấp cứu, Dương Kiền tìm được Thịnh

Hạ, mái tóc dài của cô xõa trên vai, áo len màu trắng nổi bật lên làn da trắng tái của cô, mà trên vầng trán trắng nõn của cô, đột nhiên lại

xuất hiện dải băng màu trắng.

Thấy bóng dáng cao lớn của Dương

Kiền xuất hiện, Thịnh Hạ đứng lên nhào vào trong ngực anh. Cánh tay c%A Thẩm Du bắt đầu lộc cộc gõ cửa, hướng về phía cánh cửa gọi,"Xong chưa, nếu không ra em sẽ xô cửa mà vào đó.”

Một lát sau, cửa toilet được mở ra từ bên trong thành một khe nhỏ, Thẩm Du

khe khẽ đẩy ra, thấy Thẩm Kiều đang đứng trước bồn rửa tay, vòi nước bị

mở ra, truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Thẩm Du đi tới, nheo mắt lại

hỏi,"Đây là. . . . . . đang làm gì đấy.”

Thẩm Kiều cầm bàn chải,

quay người về phía vòi nước, cẩn thận rửa sạch khuyên tai vừa mới được

vớt ra ngoài từ trong bồn cầu. Cô nói: "Khuyên tai bị rơi vào bồn cầu,

phải vớt ra để đánh sạch."

"Vậy đây là cái gì?" Thanh âm của Thẩm Du chợt lạnh đi mấy phần.

Thẩm Kiều theo ánh mắt của anh, nhìn bàn chải nhỏ ở trong tay mình, thờ ơ nói: "Bàn chải


pacman, rainbows, and roller s