
hững câu nói của Giản Dư Mặc, hồi lâu cũng không
biện pháp thoát khỏi cơn chấn động. Giản Dư Mặc không phá sản, không bị
thương, anh làm tất cả mọi thứ đơn giản là muốn vãn hồi chính mình.
Vậy cô làm những chuyện đó vì cái gì?
Không đúng, không thể trách Giản Dư Mặc, chỉ trách trái tim cô không kiên
định, cô không tin mình có thể yêu Dương Kiền hơn Giản Dư Mặc, cô cho
rằng khi đó chẳng qua là nhất thời động lòng, thời gian lâu dài, loại
cảm giác đó nhất định sẽ chậm rãi tiêu tan ở trong lòng.
Đâu chỉ
Giản Dư Mặc không hiểu cô, ngay bản thân cô, cũng không hiểu rõ chính
mình. Thẩm Kiều, hai mươi mấy năm qua, mày làm thế nào để sống hồ đồ như vậy?
"Trói buộc được rồi, nhưng không giữ được trái tim của em,
em nói em không yêu anh ta nhưng trái tim vẫn bị chiếm giữ, thế nhưng
sau khi thật sự yêu anh ta, anh làm gì có nơi dừng chân? Thẩm Kiều, có
biết không, trong hai năm qua, anh có bao nhiêu oán hận?
"Người bên cạnh mình thỉnh thoảng lại mất hồn, không còn vui vẻ cười nói,
trong đôi mắt sáng ngời luôn xen lẫn cảm xúc phức tạp, thậm chí, còn
không muốn anh chạm vào." Giản Dư Mặc khổ sở nhắm mắt lại, bất lực lắc
đầu: "Thật sự không dám chắc, có những khi, có phải em tưởng tượng anh
thành người khác hay không? Con gấu Teddy kia, còn có khuyên tai thạch
anh, mặc dù em không nói, nhưng anh cũng biết đó là anh ta đưa. Mặc dù
đã ném gấu Teddy vào phòng chứa đồ, nhưng lại thường xuyên đi vào phòng
chứa đồ rồi đứng trước mặt nó, suy nghĩ mất hồn, khi đó, là nhớ tới ai?
Còn đôi bông tai kia, lúc nào cũng đeo nó, thậm chí có khi nó không phù
hợp với màu sắc của quần áo, cũng không nguyện ý tháo xuống. Nói từ
trường của thạch anh giúp thân thể khỏe mạnh, Kiều, rốt cuộc đó là lừa
gạt, hay chính là tự lừa dối bản thân?"
Lúc đi ra từ công viên tưởng niệm, vẻ mặt Thẩm Kiều vẫn hốt hoảng, thậm chí con đường lát gạch ở dưới chân cũng bắt đầu phiêu diêu lắc lư, không thể đứng vững, Thẩm
Kiều gập chân ngã ngồi trên đất.
Giản Dư Mặc đi ở phía trước nghe thấy tiếng động, vội vàng xoay người lại ngồi chồm hổm xuống nhìn cô,
vẻ mặt lo lắng hỏi,"Sao vậy, có đau hay không, "
Hàng lông mày
thanh tú của Thẩm Kiều khẽ nhíu chặt, lắc đầu nói,"Không có việc gì,
khoảng thời gian trước chân bị xe nén qua, nên khi nào đi bộ quá lâu thì thỉnh thoảng chân lại nhũn ra, không có gì đáng ngại."
Giản Dư Mặc vội vã hỏi tiếp: "Sao lại bị xe đâm vào? Sao không nói cho anh?"
Thẩm Kiều nói: "Là xe chạy bằng điện, vốn không chuyện gì, ngày hôm sau lại
phải đi làm, không muốn mọi người lo lắng, cho nên không thông báo."
Nói xong, Thẩm Kiều chống tay xuống đất thử đứng lên, nhưng mà mắt cá chân
cũng hơi đau, cuối cùng vẫn phí công không có kết quả. Giản Dư Mặc mím
môi, ôm ngang lên cô, bước nhanh đi xuống núi.
"Đừng hiểu lầm, mặc dù đã chia tay, nhưng chúng ta vẫn là bạn bè, quan tâm bạn bè là chuyện phải làm."
"Ừ." Thẩm Kiều nặng nề gật đầu, nước mắt rơi lã chã, làm ướt váy.
Giản Dư Mặc lái xe đưa Thẩm Kiều đến bệnh viện.
Hôm nay là lễ mừng năm mới, từ lâu đã không còn kích động chờ đợi như khi
còn bé, không khí năm mới cũng càng ngày càng mờ nhạt, qua đêm 30 và
mồng một đầu năm, lễ mừng năm mới cũng như hoàn toàn kết thúc .
Gần tối, tranh thủ hưởng thụ hương vị còn sót lại của năm mới, Trương Khải
lôi kéo một nhóm lớn bè lũ đến chúc năm mới. Dương Kiền không có việc gì đã ở trong nhà ngây ngốc hai ngày, vì vậy sau khi nhận được điện thoại, anh không nói hai lời liền đi luôn.
Trong sân khấu to như vậy,
xa hoa đồi trụy, yêu nghiệt xuất hiện lan tràn, những cô gái xinh đẹp
kết bè kết lũ, nhưng ngay cả liếc mắt Dương Kiền cũng không liếc một
cái.
Trương Khải chen ra từ trong đám mỹ nữ, ngồi bên cạnh Dương
Kiền, nhìn bộ dạng ấm ức của anh, trêu ghẹo nói: "Không phải là em gái
Thịnh không để ý sao, tội gì phải sầu não như vậy, đến đây đi, mỹ nữ ở
đây muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, tùy chọn!"
Dương Kiền ngửa cổ uống một hớp bia, "Không có hứng thú."
Đôi mắt Trương Khải lóe sáng sáp vào chỗ Dương Kiền, có chút kích động nói: "Nghe nói gần đây hành động của tên họ Giản không đứng đắn, không nhầm
thì anh ta và Thẩm Kiều cũng sắp ồn ào rồi tan vỡ, nếu như thật sự không bỏ được, tranh thủ dịp tốt này, bắt lấy Thẩm Kiều đi."
Dương
Kiền chợt ném bình rượu trong tay lên trên mặt đất, hành động này không
chỉ dọa Trương Khải giật mình, mà âm thanh vỡ vụn của cái chai cũng làm
cho cả đám không rõ chân tướng nhìn sang. Nhưng mà bọn họ không biết
chuyện bởi vì lí do gì, cho nên không dám tùy tiện mở miệng khuyên bảo.
Trương Khải hơi bối rối, anh cũng không biết chỉ là một câu mà thôi, đã có thể chọc Dương Kiền nổi cơn thịnh nộ.
Trương Khải cứng cổ nhìn về phía đám người kia, cao giọng quát: "Nhìn cái gì
vậy? Có cái gì đáng nhìn à? Tất cả đều cút cho lão tử!"
Trong sàn nhảy âm nhạc vẫn ầm ĩ điếc tai như cũ, nhưng người lại bắt đầu tản đi,
Trương lão thất rống một tiếng, khiến mọi người sợ tới mức tan tác như
chim thú, cũng không dám ở lại.
{edit by Mạn Nhi _diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đ◕n}
Đến khi đã đi hết, trong