Insane
Quên Phải Yêu Anh

Quên Phải Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324703

Bình chọn: 8.00/10/470 lượt.

nh thật nói: "Thật xin lỗi, cũng bởi vì tôi mới khiến anh và Thịnh Hạ xuất hiện sự hiểu lầm, tôi thực sự xin lỗi, nguyên nhân của chuyện này là do tôi gây lên, tôi sẽ gánh chịu

toàn bộ. Cám ơn anh những ngày qua đã giúp tôi, mặc dù là nể mặt tiểu

Thu, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh. Hôm nay trà này tôi mời, tôi đi

trước, hẹn gặp lại."

Nói một hơi, Thẩm Kiều đứng dậy, cũng không quay đầu lại rời khỏi quán trà.

Đột nhiên Dương Kiền không thể kiềm chế được mà cười lớn, thậm chí còn vừa

cười vừa ho không ngừng. Phục vụ nghe vậy, cả người cũng run run, không

dám đến gần.

Khi thanh toán, cô nhân viên thu ngân đưa đưa tờ hóa đơn cho Thẩm Kiều, số tiền lớn khiến cô tặc lưỡi hít hà. Cô gái đó giải thích: "Bởi vì vỡ một ấm tử sa, cho nên...."

"Biết rồi." Thẩm Kiều cười cười rồi đưa thẻ ra.

Trong thời gian Thẩm Kiều đi công tác, Hạ Tiểu Thu đã từ Mĩ về, hơn nữa còn

tính toán ở lại lâu dài không đi nữa, cũng tuyên bố tình yêu của cô ấy

và Mạc Dịch Khôn, đã hoàn toàn đặt dấu chấm hết. Từ đầu đến cuối, Hạ

Tiểu Thu không có biện pháp tha thứ cho Mạc Dịch Khôn, ở chung một chỗ

chính là hành hạ lẫn nhau, không bằng tách ra, bắt đầu cuộc sống mới của chính mình.

Nghỉ ngơi dưỡng sức gần nửa năm, Hạ Tiểu Thu bắt đầu chuẩn bị đi làm, hơn nữa còn mua một căn hộ có hai phòng, chuyển từ nhà ra ở riêng.

Đi ra từ quán trà, Thẩm Kiều nhận được điện thoại

của Hạ Tiểu Thu. Hôm nay Hạ Tiểu Thu dọn nhà, phòng ốc đã thu dọn xong,

hơn nữa còn làm bữa cơm, nói muốn mời Thẩm Kiều ăn mừng. Đúng lúc, Thẩm

Kiều cũng có rất nhiều lời muốn hỏi, tiện thể ăn chực bữa cơm.

Hạ Tiểu Thu bố trí căn nhà rất ấm áp, diện tích không lớn, nhưng mỗi một

món đồ trong nhà đều do cô ấy dày công chọn lựa và trang trí, những chi

tiết nhỏ bé đó lộ ra khao khát về mái ấm gia đình của cô ấy. Thẩm Kiều

nhìn ở trong mắt, nhưng đau ở trong lòng.

Hạ Tiểu Thu bưng hai cái bát sứ đi vào phòng khách, "Nào, uống canh trước đi."

Thẩm Kiều nhận lấy cái bát, ngồi trên trên thảm trải sàn, "Chuyện công tác như thế nào rồi?"

{edit by Mạn Nhi _diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đ◕n}

"Mọi thứ đã ổn thỏa, qua năm mới là có thể đi làm."

"Công việc gì?"

Hạ Tiểu Thu cầm thìa nhẹ nhàng khuấy canh, " Tổng giám sát của quỹ đầu tư Kim Thịnh, không vất vả lắm."

Thẩm Kiều âm thầm bĩu môi, người ta ở đây đến bảy tám năm cũng không leo

được lên chức Tổng giám sát đầu tư, cô ấy còn trẻ tuổi như vậy đã nhận

chức Tổng giám sát, lại còn có vẻ không thèm quan tâm, quả nhiên là bị

Mạc Dịch Khôn nuông chiều. . . . . . Thẩm Kiều cắn cắn môi, vội vàng vùi đầu ăn canh, may mắn đây chỉ là suy nghĩ trong lòng cô mà thôi, còn

chưa thật sự nói ra.

Thẩm Kiều đặt cái bát sứ lên khay trà, tỏ vẻ nghiêm túc hỏi: "Chuyện của Giản Dư Mặc, cậu biết bao nhiêu?"

“Mình biết ngay mà, cậu đến là để hỏi chuyện này."

Thẩm Kiều nhíu mày: "Nếu cậu đã biết trước, tại sao không nói thẳng cho mình biết, còn cố tình nói cho Dương Kiền?"

Hạ Tiểu Thu nhún vai: "Khi đó cậu còn đi công tác, nói cho cậu biết sẽ làm ảnh hưởng đến tâm tình và công việc ngoại giao của cậu, còn có thể như

thế nào? Nói cho Dương Kiền là vì ở Mĩ anh ấy có người quen, nhờ anh ấy

điều tra một chút thì sao? Mọi người đều là bạn bè, giúp đớ nhau cũng

không được à? Huống hồ lúc ấy mình cũng chỉ đoán mò thôi, căn bản không

có chứng cớ xác thực, ngộ nhỡ là giả, khiến hai người xuất hiện khoảng

cách, thì làm sao bây giờ?"

"Nhưng, nhưng cậu biết rõ. . . . . ." Thẩm Kiều hơi cao giọng, nhưng lại không biết nói tiếp như thế nào, cuối cùng lại ủ rũ.

"Biết rõ cái gì?" Hạ Tiểu Thu nhíu mày, "Là cậu nói, hai người các cậu chỉ là bạn bè bình thường, mình nghĩ nếu đã là bạn bè nhiều năm như vậy, nhất

định Dương Kiền sẽ giúp việc này. Quả nhiên là không đoán sai , người ta không chỉ có hiệu suất cao, còn thông minh, im hơi lặng tiếng tra ra

tất cả ngọn nguồn."

Thẩm Kiều nâng tay lên vuốt cái trán, nhắm mắt lại, im lặng không nói.

Hạ Tiểu Thu khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiều, "Không nói cho cậu biết, là mình không đúng, nhưng mình không muốn cậu giống mình, phải

trải qua những chuyện đau khổ đó, mình muốn cậu được bình an, vui vẻ

khỏe mạnh. Hiểu không?"

Thẩm Kiều xoay người ôm cổ Hạ Tiểu Thu, nhắm mắt lại, nước mắt tràn ra hốc mắt.

Hạ Tiểu Thu khẽ vuốt ve lưng của Thẩm Kiều, nhỏ giọng hỏi thăm: "Bây giờ cậu định làm thế nào?"

"Không biết."

"Không có ý định nói rõ ràng với Giản Dư Mặc sao?"

Thẩm Kiều chậm rãi lắc đầu, "Mình muốn đợi đích thân anh ấy nói ra, anh không nói, mình cũng coi như không biết."

Một lát sau, Thẩm Kiều còn nói: "Biết không? Thật ra thì mình vốn không có

lập trường chỉ trích anh ấy, quan hệ giữa hai bọn mình, đã sớm trở nên

xa cách. Kể từ khi mình rời xa anh ấy để thi hành nhiệm vụ, anh ấy phá

sản, vượt qua tai nạn xe cộ, mọi thứ càng ngày càng chệch hướng. . . . . ."

Hạ Tiểu Thu chợt đẩy Thẩm Kiều ra, chân mày nhíu lại thật

chặt, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Thẩm Kiều chằm chằm: "Ai phá sản?

Tai nạn xe cộ gì?"

Những chuyện này, Thẩm Kiều vốn không muốn nói với bất kì ai, ngay cả tiểu Thu, cô cũng