
ĩ không nói lời nào.
“Làm sao vậy, chỗ
nào không thoải mái, hay là xảy ra chuyện không vui?” Nguyễn Đông Luân phát hiện
cô không bình thường, lo lắng hỏi.
Thấy anh sốt ruột
lo lắng vì mình, cho dù lúc trước Khang Đóa Hinh giận anh vô cùng, giờ phút này
cũng đều tiêu tan hết.
Huống chi việc này
thật sự không thể trách anh.
Tuy rằng chỉ cần
nghĩ đến đến bạn cùng phòng của cô dám mơ ước người đàn ông của cô, thậm chí vì
thế mà đá đểu chọc ngoáy cô, cô vẫn vô cùng không thoải mái.
“Không có gì, có
chút khó chịu mà thôi.” Cô chủ động khoác tay anh, “Chúng ta đi ăn cơm đi.”
Lúc ăn cơm, Khang
Đóa Hinh do dự thật lâu, cuối cùng vẫn ấp a ấp úng đem chuyện Hứa Tĩnh Á nói
ra.
Không nghĩ Nguyễn
Đông Luân lại thản nhiên nói: “À, vậy sao?”
“Sao anh lại lãnh
đạm như vậy?” Cô có điểm bất mãn, “Chẳng lẽ anh đã phát hiện từ sớm?”
“Có biết hay không
có gì khác?” Anh gắp lạc từ đĩa mình sang bát cô, lạc ở nhà ăn này vẫn là món
cô thích nhất, “Anh không có khả năng đáp lại tình cảm của cô ta, cho dù biết
cũng coi như không biết.”
“Cho nên anh thật
sự đã biết từ trước?” Khang Đóa Hinh nheo mắt lại.
“Có chút cảm giác
được.” Tại phương diện này anh cũng không hiểu lắm, nhưng hành động của Hứa
Tĩnh Á thật sự rất rõ ràng, làm cho anh không muốn phát hiện cũng khó.
Nhưng anh thật ra
rất ngoài ý muốn Khang Đóa Hinh còn trì độn hơn mình.
“Vậy mà anh còn
không nói cho em biết?” Cô nhất thời tức giận đến muốn cầm lấy chiếc đũa gõ
anh, nhưng tay giơ lên một nửa, lại đột nhiên nhớ tới một việc, “Đợi chút, chẳng
lẽ chính là bởi vì chuyện này, cho nên anh không tới kí túc xá nữ chờ em?”
Anh không trả lời,
nhưng biểu tình này xem như cam chịu.
Ý thức được bạn
trai ngay cả lúc cô không để ý, cũng tự giác như vậy, tâm tình Khang Đóa Hinh đột
nhiên trở nên vô cùng vui vẻ.
Kiếp trước cô canh
cánh trong lòng, chính là Đông Luân cùng vị Vương thư ký kia rất gần gũi, cho
dù cô kháng nghị như thế nào, anh cũng không chịu sa thải Vương thư ký, bởi vậy,
phát hiện lần này trước lúc cô nhận ra anh đã bảo trì khoảng cách với những cô
gái có ý đồ với anh, cô vô cùng vui vẻ.
Như uống mật, tươi
cười của cô ngọt lên.
“Tốt lắm, đừng
nghĩ nhiều như vậy, ăn một chút gì đi.” Lúc này Nguyễn Đông Luân nhìn lạc trong
đĩa đều ở trong bát cô, còn thuận tay giúp cô gắp đi rau cần cô ghét nhất.
Cô gắp một viên lạc
thơm lừng, “Anh sẽ chiều em đến mức mắc bệnh công chúa mất.”
“Chiều vợ là chuyện
thiên kinh địa nghĩa,” Mặt anh không đỏ khí không suyễn.
* THIÊN
KINH ĐỊA NGHĨA: lẽ bất di bất dịch; lý lẽ chính đáng; đạo lý hiển nhiên
“Còn vợ à, trước
tiên em phải thuyết phục được cha mẹ em gả con gái đi cái đã!” Tuy trong lòng
ngọt ngào, miệng cô vẫn trêu ghẹo, “Nhưng nói lại, vài ngày trước ba em còn
khen anh đó! Nói ánh mắt anh vô cùng chuẩn, lúc trước làm cho công ty lời một
khoản lớn.”
“Anh cũng chỉ bắt
chước lời người khác, lấy ý tưởng bảy tám năm sau của kiếp trước ra dùng thôi.”
Nguyễn Đông Luân kéo kéo khóe môi.
Kỳ thật anh cũng
không hy vọng chính mình thường xuyên mưu lợi, lợi dụng tri thức tương lai ảnh
hưởng thay đổi lịch sử, nhưng có khi quả thật cũng cần phải có chút biểu hiện,
để lại ấn tượng tốt trước mặt Khang Hành Đình, bởi vậy anh ngẫu nhiên vẫn là mượn
dung một chút sang kiến kiếp trước gặp được.
Dù sao vợ biến
thành bạn gái không thể công khai, thật sự làm người ta buồn bực!
“Vậy cũng rất lợi
hại, muốn em nhớ lại 10 năm trước, có sang kiến gì có thể mang ra sử dụng, em
chịu.”
“Em cũng không phải
thương nhân, không thể nhớ được là bình thường…… Đúng rồi.” Anh như là nghĩ tới
cái gì, cầm lấy ba lô để ở ghế bên cạnh, lấy ra một quyển sổ tiết kiệm cùng con
dấu giao cho cô, “Này cho em.”
Khang Đóa Hinh đối
với thứ này cũng không xa lạ chút nào, kiếp trước ngày bọn họ kết hôn, anh
cũng từng giao cho cô giống nhau như đúc.
“Cho em cái này
làm gì? Chúng ta chưa kết hôn.” Mặt của cô bỗng nhiên đỏ ửng.
Một người đàn ông
nguyện ý đem quyền tài chính giao cho vợ, đại khái giống như diều hâu tự cắt
hai cánh, khẳng định thật sự yêu cô thật lòng mới làm được.
Thật lâu trước kia
cô chỉ biết, người đàn ông này sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh thật
sự yêu cô.
“Coi như giúp anh
bảo quản đi.” Anh nhẹ nhàng ho một cái, cũng có vài phần ngượng ngùng.
Khang Đóa Hinh ôm
mấy phần hứng thú cùng vui vẻ, lật đến tờ cuối cuốn sổ tiết kiệm, lại nhìn thấy
con số trên đó, thiếu chút nữa sặc chết.
“Khụ khụ, này……
đây là không cẩn thận đánh sau một số 0 hay hai số 0? Hay là số lẻ đánh sai vị
trí?” Cô trừng mắt nhìn con số kia, giống như đang nhìn quái vật.
Anh không phải gia
cảnh thanh bần, dựa vào làm công sống qua ngày, trong nhà còn có mẹ bệnh ung
thư cần rất nhiều tiền trị liệu sao? Nhưng mấy con số trong quyển sổ này làm cô
choáng váng, đâu đầu hoa mắt?
“Em không mắt hoa,
con số cũng không viết sai.”
Khang Đóa Hinh
ngây người, giở về phía trước, trên đó quả thực viết ba chữ “Nguyễn
Đông Luân”. Nếu số không đánh sai…… Chẳng lẽ trên đời có người thứ hai có tên