
sẽ thường xuyên tới thăm. Về sau cô xuất viện, cháu cũng có thể đến
nhà cô chào một tiếng.”
“Như vậy tốt nhất, ai, đừng mất tự nhiên như vậy.”
Diệp Cầm Mĩ vẫy vẫy tay, “Ngồi đi, cô rất muốn nghe chuyện của cháu cùng Đông
Luân!”
Những lời này, kiếp trước cô cũng từng nghe mẹ chồng
nói, Khang Đóa Hinh bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt có chút nóng, vội lắc lắc đầu,
đuổi cảm xúc khác thường đi chỗ khác, ngoan ngoãn ngồi trên ghế cạnh giường
bệnh, cười mở miệng, “Được, cô muốn nghe cái gì, cháu nói cho cô.”
Kiếp trước bọn họ đối với thân tình đều có rất nhiều
tiếc nuối, kiếp này cô không giận dỗi cha mẹ, anh cũng thành công, mẹ anh cũng
không vì bị ung thư mà qua đời, cô tin tưởng, bọn họ có thể thay đổi kết cục
phải li hôn.
Cô nguyện ý cố gắng vì thế.
Thời gian trôi mau, cuộc sống đại học năm nhất của
Khang Đóa Hinh rất nhanh đã trôi qua.
Lên năm hai được đổi kí túc xá, không cần tiếp tục ở
cùng Hứa Tĩnh Á, làm cô vui vẻ nhẹ nhàng thở ra, ngày qua càng vui vẻ.
Từ khi biết Hứa Tĩnh Á ôm tâm tư khác thường với Đông
Luân, Khang Đóa Hinh không muốn gặp lại cô ta nữa.
Nếu không phải bất đắc dĩ, đừng nói nửa câu, ngay cả
một chữ cũng không muốn nói, Hứa Tĩnh Á muốn làm loạn như thế nào tùy cô ta, dù
sao tất cả coi như không thấy là được.
Sau đó, mọi người cũng đều mặc kệ cô ta, chính là Hứa
Tĩnh Á tựa hồ không hề cảm thấy sự trầm mặc cự tuyệt của mọi người, vẫn nông
cạn như cũ.
Về phần cô cùng Đông Luân, có lẽ là do bọn họ từng có
trí nhớ đặc thù về mười năm đã sống cùng nhau, phá lệ quý trọng này phần cảm
tình, hẹn hò đã hơn một năm, ít khi khắc khẩu.
“Tít tít” Hai tiếng, di động Khang Đóa Hinh kêu, mở
tin nhắn ra xem.
Sinh nhật vui vẻ, bữa tiệc có vui không?
Nhìn tên người gửi, là Nguyễn Đông Luân gửi đến, miệng
cô bất giác gợi lên một chút ý cười.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của cô, trong nhà
vì cô tổ chức party.
Cũng không tệ lắm, đáng tiếc anh không tới.
Kỳ thật cũng chỉ nói thế mà thôi, cô biết hôm nay thứ
Bảy anh còn phải đến công ty tăng ca, huống chi hôm nay tiệc sinh nhật làm ở
nhà, ở trước mặt cha mẹ cô, bọn họ chưa công khai.
Tiếng báo tin nhắn rất nhanh lại vang lên, cô mở ra
xem, phát hiện bên trong viết –
Thực xin lỗi, tối hôm nay bồi thường cho
em được chứ?
Cô không khỏi cười ra tiếng, dường như có thể tưởng
tượng ra bộ dáng Nguyễn Đông Luân nhíu mày trừng mắt lúc đọc tin nhắn cô
gửi qua.
Sau khi trở về, lại
hẹn hò một lần nữa, anh học được quan tâm cũng biết
cô thực sự muốn cái gì, cô cũng học được cách nói chuyện
cùng anh, thông cảm tình cảnh của anh.
Cho nên bây giờ
anh biết, cô không thích anh làm việc nhìn không thấy bóng người, tình nguyện
thiếu kiếm ít tiền một chút, chỉ hy vọng hai người có thể có nhiều thời gian gặp
nhau. Mà cô cũng thử tự mình độc lập, lúc anh bận rộn, cố gắng tìm việc khác
làm.
Cô vừa gửi tin nhắn như vậy, nói vậy anh lại vội vàng?
Đồ ngốc, lại không
trách anh, làm việc của anh cho tốt đi, đừng để mất thời gian.
Gửi xong tin nhắn,
cô buông di động, tiếp đón bạn học đến nhà.
“Đóa Hinh, sinh nhật
vui vủ!”
“Cám ơn.” Cô cười
nhận quà bạn học đưa, “Người đến là tốt rồi, còn mang quà làm cái gì, thực
khách khí.”
“Đều đến nhà cậu
tham gia tiệc, không mang theo quà sao được?” Bạn học kia nhìn về phía cô.
“Ai, nhà Đóa Hinh
có tiền như vậy, cậu đưa chút quà như vậy, chỉ sợ người ta cũng không cần đâu?”
Một giọng nói ghen tị vang lên.
Không khí lập tức
lạnh xuống.
Bạn học tặng quà lạnh
lùng liếc Hứa Tĩnh Á một cái, mắng câu “Bệnh thần kinh”, túm cánh tay Khang Đóa
Hinh kéo đến một bên.
“Sao cậu lại mời
cô ta?”
Khang Đóa Hinh cười
khổ, “Mình không đặc biệt mời, thiệp mời dán trên bảng BBS của ban, cô ta muốn
tới mình cũng không cản được .”
“Mình thấy cô ta
căn bản là cố ý đến gặp bạn trai cậu.” Bạn học kia nói thầm, bây giờ tất cả mọi
người biết Hứa Tĩnh Á thích bạn trai người ta, luôn chửi bới đối phương.
“Vậy chỉ sợ cô ta
phải thất vọng rồi.” Kỳ thật Khang Đóa Hinh cũng nghĩ như vậy, nhưng không trực
tiếp phụ họa.
“Cái gì, bạn trai
cậu lại không đến tham gia tiệc sinh nhật của cậu?” Nhờ ơn Hứa Tĩnh Á, bây giờ
tất cả mọi người biết Khang Đóa Hinh có người bạn trai khoa điện cơ đại học Z.
“Hư –” Cô xấu hổ
trừng đối phương, trong chốc lát mới nói: “Đông Luân phải tăng ca, không có
cách nào đến được , huống hồ ba mẹ mình cũng không biết chuyện chúng mình hẹn hò.”
“Vì sao không nói
cho bọn họ, sợ ba mẹ phản đối sao? Làm ơn, điện cơ đại học Z, người con trai ưu
tú như vậy, bọn họ còn phản đối cái gì ?”
“Cái này…… Bọn họ
cảm thấy mình còn nhỏ.” Nhớ tới kiếp trước cha cô tức giận còn nói ra những lời
nghiêm khắc, Khang Đóa Hinh trừ bỏ bất an ngoại, cũng có vài phần áy náy.
Đều là chuyện hơn
mười năm trước, bây giờ nhớ lại ấn tượng vẫn vô cùng khắc sâu. Cho dù bây giờ
cha cô thích Đông Luân, cô vẫn không dám để cho cha mẹ biết mình cùng Đông Luân
đang hẹn hò.
“Hai mươi tuổi mà
nhỏ, cậu không thấy lớp chúng ta có rất nhiều đôi đang hẹn hò sao?”
“Cha mẹ đều như vậy.”
Kỳ t