
n bốn.” Hứa Tĩnh Á đã đi tới.
“A.” Cô khó xử, “Để
lần sau mình cho cậu mượn được không? Hôm nay mình cho Duy Quân mượn.”
Tuy rằng cô không
thích Hứa Tĩnh Á, nhưng yêu cầu nhỏ như vậy cũng sẽ không cự tuyệt.
Sắc mặt Hứa Tĩnh Á
lập tức trầm xuống, “Mình là bạn cùng phòng của cậu, sao cậu có thể cho người
khác mượn cũng không cho mình mượn trước?”
Bạn cùng phòng nên
có đặc quyền sao? Khang Đóa Hinh nghĩ thế nào, cũng không cảm thấy giao tình
hai người tốt đến tận mức đó.
Lâm Duy Quân có điểm
nhìn không được, nhịn không được mở miệng, “Hứa Tĩnh Á cậu như vậy là không
đúng, Đóa Hinh đã đưa ghi chép cho mình mượn trước, đương nhiên là chờ mình xem
xong lại cho cậu mượn.”
Hứa Tĩnh Á liếc hắn
một cái, “Thành tích của cậu tốt như vậy, còn cần mượn ghi chép của cô ấy sao,
không phải chỉ là để tìm cớ nói chuyện với cô ấy đấy chứ?”
Đúng, cô ghen tị,
rõ ràng Khang Đóa Hinh không phải đặc biệt xinh đẹp, vì sao mọi người đều thích
cô ta?
Tuyển làm cao phiếu
được tuyển, khi phân tổ mọi người đều tranh cô ta, luôn có người hỏi mượn bài tập,
ghi chép của cô ta, cô nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
“Cậu đang nói cái
gì?” Lâm Duy Quân nhíu mày, “Mọi người đều biết Đóa Hinh đi học chăm chỉ, ghi
chép cẩn thận, cậu không phải cũng vì vậy mới mượn cô ấy sao, sao tôi lại không
thể mượn?”
Hứa Tĩnh Á lại lạnh
lùng nhìn phía hắn, “Cậu muốn theo đuổi Đóa Hinh? Thực xin lỗi, cô ấy đã có người
yêu, cậu từ bỏ đi đi!”
“Cậu thật kì lạ,
tôi chỉ mượn ghi chép của cô ấy, chuyện cô ấy có bạn trai hay không đâu có liên
quan gì tới tôi?”
“Tốt lắm tốt lắm,
trước hết như vậy đi.” Khang Đóa Hinh bất đắc dĩ đưa ghi chép mấy phần trước
cho Hứa Tĩnh Á, sau đó quay đầu nói với Lâm Duy Quân: “Duy Quân, cậu xem xong
thì đưa cho Tĩnh Á, mình đi trước.”
Cô cũng không muốn
trở mặt cùng bạn cùng phòng, nhưng hơn phân nửa học kỳ này, cô càng ngày càng
không chịu nổi cách nói tàng đao củaHứa Tĩnh Á, hơn nữa luôn nhằm vào chính cô,
thật không hiểu làm sao chọc tới cô ta.
Khang Đóa Hinh bước
nhanh ra khỏi phòng học, biết Đông Luân tiết sau còn có
khóa, quyết định trước đi thư viện chờ
anh, còn phải đề phòng Hứa Tĩnh Á lại đi theo.
“Khang Đóa Hinh.”
Đi đến một nửa, phía sau có người gọi cô.
Cô quay đầu lại,
nhìn thấy một đàn chị cùng khóa, nhưng cô chỉ nhận ra diện mạo đối phương,
không biết tên.
“Đàn chị có chuyện
gì sao?” Cô lễ phép nhìn đối phương gật đầu.
“Em muốn đến thư
viện?”
“Vâng.”
“Cùng đi?”
Cô có chút do dự,
“Nhưng em hẹn ăn cơm trưa cùng người khác, sẽ chỉ ở bên trong chờ 1 tiết mà
thôi……”
“Không sao.” Đàn
chị kia bước nhanh đi theo, cùng cô sóng vai đi, “Cùng bạn trai hẹn ăn cơm
trưa?”
“Sao giống như
toàn thế giới đều biết vậy ?” Khang Đóa Hinh cười khổ, rõ ràng cô muốn giấu.
“Bạn cùng phòng của
em hết sức giúp em tuyên truyền .” Ngay cả thực tập sinh như cô còn nghe qua
vài lần. “Cô ta nói muốn giúp em coi chừng bạn trai, vừa vui vẻ kể nhìn thấy bạn
trai em cùng nữ sinh khác đi cùng nhau gì gì đó, không phải sao?”
Khang Đóa Hinh vô
cùng bất đắc dĩ thở dài, “Em thật không biết Tĩnh Á suy nghĩ cái gì.”
Ở đại học vốn có cả
nam lẫn nữ, đâu thể nào không tiếp xúc cùng người khác phái được? Không biết Hứa
Tĩnh Á để ý hai người bọn họ như vậy làm gì?
Đàn chị kia đột
nhiên cười ra tiếng, “Chị nói này đàn em, em thực không hiểu hay là giả không
hiểu? Cô ta đang ghen tị với em đó!”
“Em có cái gì tốt
mà ghen tị ?” Khang Đóa Hinh không thể hiểu, “Thành tích không đứng đầu, cũng
không phải nữ sinh xinh đẹp nhất lớp, cô ấy muốn tìm người ghen tị, cũng không
nên nhằm vào em.”
Đàn chị nhún nhún
vai, “Ai biết? Có lẽ là nam sinh cô ta thích thầm mến em.”
“Trừ bỏ bạn trai
em, em sẽ không yêu ai khác.” Mười mấy năm ở chung, bọn họ trong lúc đó trừ bỏ
tình yêu, còn có loại tình cảm khác càng khắc sâu, cô không nghĩ có ai khác có
thể thay thế được, huống hồ tâm trí cô sắp ba mươi tuổi, sau có thể thích lũ sơ
mao đầu tiểu tử mới hơn hai mươi chứ?
“Cũng có khả năng
người cô ta thích chính là bạn trai em.”
“Cái gì?” Khang
Đóa Hinh kinh ngạc dừng bước.
“Ha, xem em lo lắng
kìa, kỳ thật chị tùy tiện nói mà thôi.”
Không, đàn chị vừa
nói như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy rất có khả năng.
Khang Đóa Hinh nhớ
tới lần đầu tiên gặp mặt, Hứa Tĩnh Á nghe được cô cùng Đông Luân hẹn hò ngữ khí
ghen ghét, nhớ tới chuyện chung phòng hơn phân nửa học kỳ, Hứa Tĩnh Á luôn cố ý
vô tình hỏi chuyện về Đông Luân, nếu không chính là hỏi khi nào bọn họ hẹn hò,
cứng rắn la hét muốn đi cùng……
Lòng của cô giống
như nghẹn cái gì, vô cùng không thoải mái.
“Ngại quá, đàn chị,
em đột nhiên nhớ còn có việc, sẽ không đi thư viện nữa!” Cô vội vàng xin lỗi đối
phương, xoay người chạy tới học viện điện cơ.
“Đóa Hinh, sao em
lại tới đây?” Nguyễn Đông Luân ra khỏi phòng học nhìn thấy bạn gái, rất ngoài ý
muốn, “Không phải bảo em đến thư viện chờ anh sao? Gần đây trời lạnh, chờ ở bên
ngoài cẩn thận cảm lạnh.”
Anh kéo bàn tay có
chút lạnh lẽo của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Cô chỉ quyệt miệng
trừng anh, rầu r