
mẹ sẽ giúp con trói nó lại!” Lục phu nhân vỗ tay Vân Thường, cười híp mắt an ủi.
Sắc mặt của Vân Thường đỏ bừng, vội vàng lắc đầu: “Không có, mẹ, thật không có, Lục Diệp còn có chuyện, để cho anh ấy về đơn vị làm chính sự quan trọng hơn.”
“Nó có chuyện cái rắm ấy!” Lục phu nhân vỗ khay trà, tác phong dũng mãnh liền thể hiện ra: “Hôm nay nếu nó dám đi, ngày mai mẹ sẽ đến quân doanh bắt nó trở về! Xem thử ai dám ngăn cản mẹ!”
“Mẹ!” Vân Thường dở khóc dở cười, trong lòng lại vô cùng cảm động: “Chúng con thật sự không có việc gì, vẫn là chuyện ở quân đội quan trọng hơn, Lục Diệp sẽ không nói dối đâu.”
Lục phu nhân thở dài một cái, sờ sờ đầu Vân Thường: “Đứa bé này, con đúng thật là quá ngây thơ, cũng may là gả cho cái đứa đầu làm từ tảng đá như Lục Diệp, nếu không thật không biết bây giờ sẽ thế nào!”
Đầu Lục Diệp làm từ tảng đá? Vân Thường không hiểu, cũng không dám hỏi, sợ Lục phu nhân lại mắng Lục Diệp, chỉ có thể nhu thuận ngồi ở bên cạnh Lục phu nhân, càng nhìn lại càng khiến Lục phu nhân thêm đau lòng.
Đàn ông thường làm việc rất nhanh, chỉ mười phút, Lục Diệp đã ra khỏi thư phòng Lục Thượng tướng. Vừa ra tới, ánh mắt của anh liền dính vào trên người Vân Thường, nhìn thế nào cũng không đủ .
Lục phu nhân thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch, cho là Lục Thượng tướng đã thuyết phục được Lục Diệp, liền chuyển sang Vân Thường: “Sao vậy? Mẹ. . . . . .”
“Vân Thường!” Lời còn chưa nói hết liền bị Lục Diệp cắt đứt, chỗ anh đứng cách Vân Thường không xa, thân hình thẳng tắp cao lớn, sắc mặt nghiêm túc, đáy mắt đầy dịu dàng: “Thường ngày đừng đi ra ngoài một mình, đi siêu thị cũng không thể, nếu muốn tản bộ thì đi ở lầu dưới thôi, anh. . . . . .” Anh chống lại cặp mắt trống rỗng kia của Vân Thường, tầm mắt từng tấc từng tấc phác họa khuôn mặt cô: “Anh sẽ gọi điện thoại về.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Nụ cười trên mặt Lục phu nhân nhiên biến mất, mặc dù bình thường bà luôn nở nụ cười hòa ái, nhưng hôm nay, khuôn mặt nghiêm trang lại tự có một cỗ uy nghi ẩn hiện. Bà liếc mắt nhìn Lục Diệp một cái, vẻ mặt nhàn nhạt: “Nói rõ ràng.”
Lục Diệp nhìn mẹ mình một cái, biết bà đây là bất bình thay Vân Thường, hai chân đứng nghiêm, chào theo kiểu nhà binh: “Mẹ, chuyện trong nhà mong mẹ để tâm nhiều hơn.” Nói xong liền không quay đầu sải bước rời đi.
Lục phu nhân bị anh làm tức đến không thở nổi, nhưng trên mặt lại vẫn bình tĩnh như cũ, bà thong thả ngồi ở chỗ đó, vẫy vẫy tay với người giúp việc, bảo anh ta mang Đại Mao đi cho ăn, lại nhẹ giọng chậm rãi an ủi Vân Thường một hồi, rồi đưa cô đến phòng ngủ của Lục Diệp nghỉ ngơi, lúc này mới đóng kín cửa lại, tính sổ với Lục thượng tướng.
“Rốt cuộc tại sao Lục Diệp muốn trở về?” Lục phu nhân tính tình hoạt bát, thoạt nhìn rất dễ chung sống, rất nhiều người quen biết đều cho rằng bà không có cá tính, nhưng trên thực tế, lúc Lục phu nhân nổi giận, đến cả Lục Thượng tướng cũng muốn né tránh.
“Con cháu tự có phúc của con cháu, em đừng để tâm quá mức như thế!” Lục Thượng tướng khoát khoát tay, hình như là không muốn nói.
Lục phu nhân chợt nhíu mày, đứng dậy khỏi ghế salon, âm thanh không lớn nhưng lại khiến Lục Thượng tướng đau đầu “Vậy thì tốt, tự em đi hỏi.”
“Em chờ một chút, đợi đã nào…!” Lục Thượng tướng vội vàng đuổi theo, kéo vợ lại. Ông biết, theo tính tình bà xã nhà mình, thật đúng là có thể làm ra chuyện đuổi đến tận quân doanh.
Chỉ có thể thở dài một cái, ghé vào tai Lục phu nhân, tỉ mỉ đem “tiền căn hậu quả” nói hết một lần.
Lục phu nhân càng nghe đôi mắt càng sáng, đến cuối cùng đã cười toe toét. Vỗ đùi nói: “Không hổ là con em! Như vậy mới đáng là đàn ông chứ!”
Lục Thượng tướng lắc đầu một cái, không lên tiếng. Chuyện này Lục Diệp quả thật rất quả quyết. Nhưng có nguy hiểm không? Nhìn bà xã đang hưng phấn của mình một cái, nếu việc thành thì thật không còn gì tốt đẹp hơn. Nhưng nếu có gì sơ sẩy. . . . . .
Thôi, con cháu tự có phúc của con cháu, đây là câu ông vừa nói, mọi chuyện phải dựa vào bản thân nó thôi.
Vân Thường nằm ở trên giường, vết thương trên người đau rát, trong lòng lại càng đau. Đến bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao Lục Diệp lại bất ngờ nói đi là đi. Rõ ràng thời gian nghỉ kết hôn còn dư lại một tháng, nói không để ý đó là giả.
Nhưng rốt cuộc vẫn không ngăn cản được anh. Cô trước giờ luôn kiên cường, nhưng lúc này lại không thể ngăn nổi giọt lệ nơi khóe mắt.
Không chỉ là không bỏ được, còn có uất ức cùng sợ hãi.
Lúc ăn cơm trưa, Lục phu nhân tự mình đi lên gọi Vân Thường. Vân Thường vốn không muốn ăn cơm, lại không lay chuyển được Lục phu nhân, chỉ có thể miễn cưỡng uống một chén canh gà ác nhỏ, ai biết mới vừa để chén cơm xuống, dạ dày chợt cuộn trào.
Vất vả lắm mới nhịn được, lảo đảo chạy đến toilet hết ra, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Lục phu nhân bị cô dọa sợ hết hồn, đi theo vào phòng vệ sinh vừa vỗ lưng cho cô, vừa rót nước cho cô súc miệng, khiến Vân Thường cũng có chút ngượng ngùng.
“Mẹ, con không sao, nôn ra là đỡ hơn rồi.”
“Con bị sao vậy? Lát nữa mẹ bảo tài xế đưa chúng ta đến bệnh viện, con phải kiểm tra cẩn thận