
gì đâu chứ. Lục Diệp, đến đây, em dâu không uống được, thì cậu phải uống….uố…ng!” Nói xong nhét rượu bình vào trong tay Lục Diệp.
Vốn cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ cần Lục Diệp thích là tốt rồi.
Tối hôm đó, Lục Diệp bị chuốc hết một chai rượu, mặc dù Vân Thường không nhìn thấy, nhưng cũng biết hắn uống không ít, cho nên khi ra khỏi phòng liền kiên quyết không để cho hắn lái xe.
Trải qua tai nạn xe thảm thiết kia, đối với chuyện này cô cực kỳ nhạy cảm, cho nên một người luôn luôn thuận theo lại bất ngờ trở nên cố chấp. Lục Diệp cũng không miễn cưỡng cô, cự tuyệt ý tốt muốn đưa bọn họ về nhà của Tưởng Bân Vệ, tự mình gọi môt chiếc taxi.
Mặc dù hắn uống được, nhưng cũng có chút say, taxi đung đưa khiến hơi men càng lúc càng bốc lên đầu, mặc dù suy nghĩ còn rõ ràng, nhưng đại não lại cảm thấy rất mệt mỏi.
Bên cạnh là Vân Thường, hắn có thể ngửi được mùi vị đặc biệt trên người cô, ấm áp, mang theo mùi thơm thoang thoảng. Lục Diệp cảm thấy lần này hắn thật bị say.
“Không thoải mái sao?” Vân Thường đưa tay đặt lên trán Lục Diệp, thử nhiệt độ một chút, sau đó nhẹ nhàng đưa đầu hắn đặt lên vai mình: “Dựa vào một lát sẽ cảm thấy khá hơn thôi.”
Vân Thường cao đến một mét bảy, trong giới phụ nữ coi như là cao, nhưng mà ở trước mặt Lục Diệp lại chẳng tính là gì, tư thế như vậy khiến cổ Lục Diệp có chút không thoải mái, thế nhưng hắn lại không động đậy, “ừ” một tiếng, dưới lực tay của Vân Thường vùi mặt vào cổ của cô.
Hô hấp nóng bỏng mang theo mùi rượu toàn bộ phun ở trên cổ trắng noãn của Vân Thường, Lục Diệp cảm thấy mặt có chút nóng, ngay cả đáy lòng cũng bắt đầu nổi nhiệt. Edit: Fuly.
Buổi sáng, Vân Thường vẫn dậy muộn hơn Lục Diệp như cũ, tối hôm qua Lục Diệp ắt hẳn là thật sự uống say, ấn cô ở trên giường giày vò cả đêm, lần này Vân Thường thật mệt chết rồi, xương sống thắt lưng đều không nghe lời, giọng nói cũng khàn khàn.
Lục Diệp đoán chừng cũng biết tối hôm qua mình hơi quá đáng, nên bắt đầu từ buổi sáng đối đãi với Vân Thường có chút cẩn thận, ngay cả Vân Thường đi nhà cầu hắn cũng muốn đỡ, khoa trương đến mức khiến Vân Thường cảm thấy buồn cười.
Thật ra thì cô không sao, chỉ là có chút mệt mỏi, thái độ bây giờ của Lục Diệp quả thật giống như là một con chó lớn cắn rách ghế sa lon, đang cố gắng xuất hết bản lĩnh mong chủ nhân tha thứ.
Nhưng là, những lời đại loại như: em không sao, anh không phải áy náy, cô không nói ra được, hơn nữa, nhìn biểu hiện của Lục Diệp, là có thể đoán ra hắn là người khó chịu, có lẽ hắn cũng không hi vọng cô trực tiếp làm rõ, cho nên Vân Thường liền thuận theo hắn thôi.
Không có tình cảm làm cơ sở, hai bên đều giống như đang đi trên miếng băng mỏng, nhất định phải thận trọng để bảo toàn đường dưới chân, nếu không chỉ một cái sơ sẩy sẽ rơi vào hầm băng vạn trượng, không thể thoát ra.
Vân Thường cùng Lục Diệp đều không phải là người thích ồn ào, hai người ở nhà cũng rất an tĩnh, ai làm chuyện nấy, sẽ không quấy rầy lẫn nhau. Chỉ là tình huống của Vân Thường hơi đặc biệt, Lục Diệp dù xem ti vi cũng sẽ dùng dư quang khóe mắt thời thời khắc khắc chú ý cô, chỉ sợ mắt của cô không nhìn thấy sẽ va vào đâu đó té ngã.
Ăn cơm trưa xong, Vân Thường đề nghị ra ngoài đi dạo, cô định nhân lúc Lục Diệp còn ở nhà mau chóng quen thuộc với nơi này, về sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Lục Diệp dĩ nhiên không có ý kiến, chỉ là hôm nay nhiệt độ có chút thấp, hắn tỉ mỉ đội thêm một cái mũ lông cho Vân Thường, lúc này mới dắt cô đi ra ngoài.
Vân Thường ngồi ở trên xích đu trong chung cư, đầu quay sang Lục Diệp, quả bông trắng treo trên mũ theo bàn đu đung đưa không ngừng ở trước mặt Lục Diệp, sáng chói, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Vân Thường.
Trong lòng Lục Diệp rục rịch, hận không thể đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực hung hăng hôn một cái, phản ứng kịp nhưng lại cảm thấy ảo não, gần đây sự nhẫn lại của hắn ngày càng kém, năm đó lúc đi bắt ma túy ở Miến Điện, phải nằm sấp trong rừng rậm nhiệt đới một ngày một đêm, trùng độc bò qua bò lại trên người cũng có thể không nhúc nhích, hôm nay lại chỉ nhìn Vân Thường một cái liền không nhịn được, quả thật là chuyện lạ!
“Lục Diệp, bình thường anh hay làm nhiệm vụ gì?” Vân Thường mở miệng hỏi hắn, hai người đã kết hôn, thì nên hiểu nhau hơn, sau này cũng dễ chung sống, Lục Diệp không thích nói chuyện, vậy thì do cô mở miệng trước.
Lục Diệp mấp máy môi: “Cơ mật.”
“Vậy anh hay huấn luyện những cái gì?”
“Rất nhiều, bình thường chính là cõng quân dụng chạy, các loại chiến tranh trong rừng, còn lại là cơ mật.”
Hỏi 2 câu đều là cơ mật, Vân Thường bất đắc dĩ, cô thật vẫn không biết nên chung sống với quân dân như thế nào. Cùng hắn chạy bộ? Bây giờ cô dĩ nhiên không làm được.
Cùng hắn nói chuyện phiếm? Hắn còn không thích nói chuyện.
Vân Thường lâm vào khó khăn, nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra đề tài nào nữa, không thể làm gì khác hơn là im lặng. Toàn thân Lục Diệp đang căng thẳng chờ đoạn sau của cô, nhưng đợi mấy phút đồng hồ Vân Thường vẫn không nói chuyện.
Dũng mãnh như Lục Thiếu tá, giờ phút này trong lòng cũng c