
ng đàng lòng nghe, đúng như tiếng kêu từ mười tám
tầng địa ngục…. Vang suốt một đêm.
“Vũ cô nương này thật đúng là nhân vật lợi hại, thống khổ như vậy một cái thiếu nữ tử có thể chịu đựng được?”
Thánh Thanh vẫn như cũ ngồi trên nóc nhà trào phúng cười nói.
“Ha ha…. Tiểu Anh Anh lần này đã hạ thủ
cong thực nặng, về sau vẫn là nên ít gây rối tốt hơn, nàng có thể sánh
bằng độc nữ a.” thánh Tranh mang theo ý cười co quắp vẻ mặt ta sợ nói.
Trên nóc nhà hai người một Tranh một thanh ý cười trong suốt nghe tiếng kêu cực kỳ bi thảm kia, không biết còn
tưởng rằng đang thưởng thức âm nhạc gì đâu?
Đêm đen mông lung, tiếng kêu cực kì bi thảm vẫn tiếp tục….
Sáng sớm mặt trời chiếu trên đất mang theo một ngày tươi mát, chim hót trùng kêu
thật sự là một cảnh tượng hài hòa, không khí cỡ nào tươi mát, thế giới
cỡ nào tốt đẹp, ai có thể nghĩ đến ngày hôm qua nhân gian đã xảy ra sự
kiện cực kỳ bi thảm đâu?
Một nữ tử nhu nhược đứng bên hồ sen một
bên mặt sưng phù một bên mặt tràn đầy châm khổng, mái tóc vốn mềm mại
giờ rối không chịu nổi thật sự là khủng bố, đôi mắt đẹp tràn đầy phẫn
hẫn, đôi tay nhỏ bé non mềm gắt gao nắm lại, ngay cả móng tay cắm sâu
vào lòng bàn tay cũng không hề phát giác, môi nhếch mang theo nồng đậm
cừu hận cùng âm ngoan: Thánh Tử, Hoàng Anh, các ngươi làm cho ta chịu
khổ, ta nhất định hoàn trả lại các ngươi, cho các ngươi biết cái gì mới
là chân chính sống không bằng chết! Còn có Thánh Quân, hừ, Thánh Tử,
Hoàng Anh nhất định là chịu sai bảo của hắn mới có thể nhắm vào nàng,
chờ sau này ta nhất định sẽ làm ngươi chết không có chỗ chôn.
Xa xa một thân ảnh đang đến, nữ tử si mê
nhìn chằm chằm thân ảnh làm cho nàng nhớ thương, môi nhếch lên một chút
cười lạnh: Đến đây.
Đột nhiên thân mình khéo léo ngã về phía
trước, thẳng tắp hướng hồ sen nhảy xuống lại ở thời điểm mành chỉ treo
chuông, thân ảnh màu xanh chợt lóe, một tay bắt lấy thân ảnh mảnh mai
của nàng, như chuồn chuồn lướt nước nhảy lên, vững vàng dừng bên cạnh hồ sen.
“Cô nương, vì sao lại phí hoài mạng sống
của mình?” Cẩn Hiên buông nàng ra bình thản vô ba hỏi. Trong lòng không
khỏi kỳ quái: Nơi này trừ bỏ Thánh Quân, ngay cả hạ nhân đều không có,
như thế nào sẽ có một nữ tử suy nhược luẩn quẩn trong này đâu? Chẳng lẽ
là cùng Đoạn huynh tiến đến cái gì gọi Vũ cô nương?
“Ách?….” nữ tử vốn cúi đầu khóc nghe Cẩn
Hiên nói sau lập tức vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu lên, giống như khó có
thể tin mà vừa mừng vừa sợ nhìn Cẩn Hiên.
“Ngươi….” Cẩn Hiên vừa thấy ‘chân diện
mục’ của nàng, dù tái trấn định hắn cũng không thể không giật mình: Mặt
của nàng quả thực không chỗ nào hoàn hảo, tràn đầy đều là châm khổng,
một bên mặt còn thũng lợi hai thấy không rõ bộ dáng, chính là đôi mắt mỹ lệ kia thoạt nhìn thật sự rất quen thuộc….
“Ô ô ô….” Xấu nữ kia giờ phút này như phát giác mặt mình căn bản là không có mặt mũi nào gặp người lập tức lấy tay áo che mặt bên tinh tế khóc liền xoay người hướng hồ nhảy xuống, lại bị Cẩn Hiên tay mắt lanh lẹ đỡ lấy.
“Ngươi…. Ngươi buông, ô ô….” Nữ tử mãnh
liệt giãy dụa bên khóc nói. Thanh âm yếu ớt ủy khuất mà lại tuyệt vọng
ngay cả Cẩn Hiên đều cảm thấy chính mình là đang đùa giỡn con gái nhà
lành chứ không phải cứu người.
“Ngươi là…. Thành Vũ Doanh.” Vừa nghe đến
thanh âm nữ tử Cẩn Hiên đôi mắt thâm thúy nhanh co rút, tay chợt tăng
thêm lực đạo đem nữ tử bóp chặt lấy, một chữ một chút âm ngoan nói,
thanh âm kia giống như là từ trong bụng phát ra tràn ngập cừu hận, bộ
mặt biểu tình lập tức trở nên băng hàn âm trầm, môi nhếch tản mắt ra âm
hàn cùng sát khí mãnh liệt, lôi kéo nữ tử nhanh, giống như phải bóp nát
nữ tử. Thanh âm nhu nhược quen thuộc như thế hắn cả đời cũng không quên
được, chính vì nhu nhược đáng thương như vậy làm cho người ta đau lòng,
hắn mới có thể mất đi người hắn yêu nhất, bởi vì hắn tin tưởng thanh âm
nhu nhược chân thành này sẽ không lừa hắn, bởi vì hắn rất tin tưởng
thanh âm mềm mại nhu thuận này…. Cho dù nàng có hóa ra tro hắn cũng sẽ
không quên….
“Đau, đau…. Ô ô…. Đau đau….” Thành Vũ
Doanh bên dùng sức nghĩ bỏ tay bắt lấy nàng của Cẩn Hiên ra bên mang
theo khóc nưc nở thật lớn, hai hàng thanh lệ chảy xuống, là đáng yêu
điềm đạm như vậy, làm cho người ta tâm sinh không đành lòng như vậy.
“Hừ đau cái gì?” Cẩn Hiên không chỉ có
không buông tay ngược lại càng dùng sức lạnh lùng cười nói, vẻ mặt trả
thù khoái cảm, cũng chỉ kém nói: “Không biết vì cái gì? Ngươi càng đau
ta càng vui vẻ, hảo vui vẻ.”
Một câu tam ca ca càng dấy lên lửa giận của hắn, tinhf cảnh của Quân lại hiện lên trước mắt hắn.
“Ô ô…. Tam ca ca…. buông tay. Thật sợ đau
quá! Ô ô…. Tam ca ca…. tay Vũ Doanh đau quá.” Thành Vũ Doanh càng khóc
lớn, tay thì liều mạng muốn đẩy tay Cẩn Hiên ra, lại thủy chung không
động đậy được, hia mắt đẫm lệ sợ hãi nhìn Cẩn Hiên nói.
Xương cổ tay nàng đã muốn đứt, một tiếng
thanh thúy như vậy thẳng tắp tiến vào lòng nàng, thật sự rất đau, nhưng
cũng không đau bằng tâm bị xé rách kia, Cẩn Hiên khoái cảm trả thù, cười lạnh vô tình, cánh tay bị bóp đau,